Khương Vân về tưới hành lá với Trịnh Tất Thần , đó phụ giúp các thanh niên trí thức trồng đậu phộng, còn cô thì về ươm giống.
Còn hai chậu đậu phộng nữa, trồng xong thì nghỉ ngơi .
Ngày hôm , khi tưới hành và ươm giống xong, Khương Vân thăm Vương Thúy Hoa với xin vợ chồng bí thư Tống một vài giống rau quả thường dùng, họ trồng đất nhà . trong nhóm xã viên chỉ thường ăn những loại chống đói như cải thảo, củ cải, cà tím, bí đao, bí đỏ, quả bầu. Còn những quả ăn ngon mà no như cà chua, dưa leo, cải chíp, cải bẹ xanh thì ít lắm. Cô định dành chút thời gian xem trồng .
Cô tới nhà đội trưởng và Tống Trường Thuận, ngang hẻm nhà bà Tống. Nghe tiếng chuyện, cô mới sang, thấy Tống Chiêm Cương đỏm dáng ôm một cô bé xinh xắn, bên cạnh còn một cô gái dịu dàng mặc váy liền áo tay dài, một nhà ba vui hớn hở trò chuyện gì đó.
Tống Chiêm Cương thấy cô liền đắc ý nắm tay con gái xinh của , lớn tiếng : “Khương Vân, đây là con gái , Tống Nhã Lệ!”
Khương Vân xì một tiếng, rằng bỏ . Cả một đời , cô cơ hội gặp ánh trăng sáng trong lòng , cũng chẳng cô tới thôn bao giờ , đời thì hân hạnh diện kiến .
Ha ha, ai thèm chứ! Ly hôn thì tự sống phần , cô cũng chẳng hiếm hoi gì đứa con gái là con của thứ ba , mà còn khoe khoang.
Ai cho mặt mũi lớn dữ !
Thấy cô chẳng thèm ngó ngàng gì, Tống Chiêm Cương tức đến sầm mặt.
Nguyễn Thi Tình dịu dàng : “Chiêm Cương, đừng tức giận mà. Con gái là bảo bối của chúng , cũng bảo bối nhà .”
Tống Chiêm Cương sát bả vai gần cô : “Vẫn là em rộng lượng.”
Nguyễn Thi Tình , nhẹ nhàng: “Chiêm Cương, nên huyên náo vui với Khương Vân chứ. Anh cứ mặc kệ cô , nhưng thể mặc kệ hai đứa con trai của . Tiểu Hải và Tiểu Hà là con của , thế thì cũng là con của em, là trai của Nhã Lệ nhà . Không bàn bạc xong , về đây rõ ràng với Khương Vân, thư đoạn tuyệt quan hệ tác dụng.”
Tống Chiêm Cương khinh thường họ thể tự sinh con của , cần tới Khương Vân.
Nguyễn Thi Tình thở dài: “Chiêm Cương, hiểu chứ? Con trai của chúng cũng chỉ là em trai của Nhã Lệ thôi, trai con bé. Nếu thêm hai trai và chúng thương yêu Nhã Lệ nhiều hơn chút, thế ư?”
Tống Nhã Lệ lên tiếng: “Cha ơi, con trai thương yêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-69.html.]
Tống Chiêm Cương bất đắc dĩ đành : “Được , sẽ cô .”
Anh vẻ kiêu ngạo như thể nể mặt nên mới .
Nguyễn Thi Tình bảo chuyện chính , dỗ dành bọn trẻ thật , tuyệt đối để con trai rơi tay Khương Vân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Chiêm Cương hết cách, đành đưa con gái cho cô trông coi, còn thì tìm Khương Vân và bọn trẻ chuyện.
Trên đường , thấy bọn nhóc trong đám trẻ con . Vì đành tới nhà Khương Vân, khi qua khu chăn nuôi thì bịt mũi ghét bỏ, đúng là hôi quá!
Nhà Khương Vân dùng then cửa chặn , Tống Chiêm Cương đẩy cổng thẳng .
Trong thôn thói quen buổi sáng ở nhà thì cứ mở rộng cổng, nếu ngủ trưa việc ngoài một lát thì chỉ cần dùng then cửa chặn là . Người nào tới thì gọi với trong, ngoài nhà thì tự ý .
Mọi định như , xóm làng ai cũng tuân thủ.
Tống Chiêm Cương vốn dĩ coi Khương Vân là ngoài, thấy tờ giấy ly hôn đúng là trò đùa, chỉ chuyện ghét bỏ cô, chứ nào chuyên cô ghét bỏ .
Huống chi còn hạ thấp địa vị đến tìm Khương Vân và con trai , là họ cảm kích mới đúng.
Anh thuận lợi , thấy cửa phòng đóng thì qua cửa sổ xem.
Sau khi xong thì nổi giận đùng đùng, một đàn ông giường, ngũ quan tuấn xa lạ, vóc dáng cao lớn, khoác vải vóc màu đen, để lộ hình trắng trẻo cân đối. Chỉ thôi cũng khiến sôi sục huyết mạch, lóa mắt ngưỡng mộ.
Cùng là đàn ông, đương nhiên Tống Chiêm Cương sẽ thấy cực kỳ ghen tỵ và tổn thương!
Cứ như chợt hóa thành con gà yếu!
“Giỏi lắm Khương Vân, mới ly hôn mấy ngày dẫn đàn ông về nhà!” Tống Chiêm Cương hét lớn đạp cửa phòng.
lúc , Khương Vân trở về từ bên ngoài. Thấy Tống Chiêm Cương đang hô hào lung tung trong sân nhà , cô vội quơ lấy cây gậy gác bên tường gõ mạnh.