Khương Vân Viên Dã một chút.
Viên Dã trực tiếp nắm chặt tay của cô, xem một chút.
Trở thời gian buổi sáng lúc đó.
Lữ đoàn bận bịu ngày mùa thu hoạch, theo lệ cũ nam nữ già trẻ cùng việc, ngoại trừ khu đất trồng rau và trang trại chăn nuôi nhất định giữ mấy chăm sóc, những khác cơ bản đều hỗ trợ.
Tống Chiêm Cương và Nguyễn Thi Tình tự nhiên cũng ngoại lệ.
Mặc dù Tống Chiêm Cương quen việc nhà nông, nhưng cũng là đàn ông, thầm cắn môi, liều mạng, cũng thể trở ngại gì. Nguyễn Thi Tình giống , cô là trong thành phố, từ nhỏ gia cảnh tệ cũng là nuôi chiều lớn lên, về vận động liên lụy mới bắt đầu chịu khổ. chịu khổ, cô cũng chỉ là nấu cơm, chăm trẻ, công việc tốn sức lực.
Khi theo Tống Chiêm Cương đến nông thôn, mỗi ngày năm giờ nấu cơm ăn cơm, đến bảy giờ xuống ruộng việc.
Nắng gắt cuối thu lúc bao nhiêu gay gắt, ban ngày nóng rát, cây ngô trong ruộng ngô cao hơn đầu , trong đó giống như một con quái thú nhấn chìm. Lá ngô răng cưa nhỏ đ.â.m mặt, cổ tay, mồ hôi đổ kim châm nhói đến khó mà chịu , quả thật là lấy mạng.
Cái cũng tính, mỗi tách bắp ngô, đó đem bắp ngô khiêng đến.
Cô là một phụ nữ yêu kiều trong thành phố, sức khỏe như thế?
Trước đó nhặt bông đủ khiến cô đau lưng nhức eo cánh tay tê dại, ngón tay đều đ.â.m nát, lúc tách bắp ngô càng khiến bản như rã rời từng mảnh.
Cô cảm thấy thật sự thể vượt qua ngày tháng nước sôi lửa bỏng .
Buổi trưa tất cả nghỉ trở về ăn cơm, cô cùng Tống Chiêm Cương thương lượng một chút.
“Chiêm Gương, xem chúng tiếp tục kéo dài thế biện pháp , vẫn là nhờ một chút quan hệ.”
Tống Chiêm Cương: “Anh đang nghĩ biện pháp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-304.html.]
Nếu như báo cáo Viên Dã thành công, thể trở , nhưng giờ một chút động tĩnh cũng , điều khiến vô cùng sốt ruột. Có lẽ nên báo cáo nặc danh, dùng tên thật báo cáo?
Nguyễn Thi Tình: “Anh biện pháp gì? Có thể cho em một chút ?”
Nếu biện pháp, sẽ cả ngày ỉu xìu thiểu não.
Tống Chiêm Cương: “Dù cũng sẽ để hai con em chịu khổ, tin tưởng .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nguyễn Thi Tình , thở dài, giống như con cô ở đây chịu khổ . Nếu xuống nông thôn chỉ để cô đợi, cô cũng thể tạm thời chấp nhận nhưng cô còn ruộng, gánh nước những công việc nặng tốn sức cô thể ?
Trải qua tháng ngày mài rũa, cô rám đen xuống hơn hai màu, tính tình vốn dĩ ôn nhu nhu nhã nhặn cũng bắt đầu trở nên nóng vội, vốn nhạy cảm và chu đáo cũng trở nên trì trệ.
Cô thấy hi vọng, so với thời điểm bắt đầu xuống nông thôn việc còn khó chịu hơn.
Cô để thanh xuân và nửa đời của đều hao phí ở đây, dù bản cũng còn trẻ.
Khương Vân thể ở đây trồng trọt chăn nuôi, Tây Thi bán rau đó là bởi vì bản cô là nông dân giống bản cô là nuông chiều lớn lên ở thành phố từng qua việc nặng nhọc.
Cô quyết định trả Tống Chiêm Cương cho Khương Vân, lẽ là duyên phận định mệnh, quanh quẩn nhiều năm như , bản cô vẫn là trở về.
Tống Chiêm Cương thấy cô lời nào thì trong lòng cô ý tưởng, hỏi: “Thi Tình, em biện pháp gì ?”
Nguyễn Thi Tình dịu dàng : “Chiêm Cương, chúng thì cả nhưng Nhã Lệ còn nhỏ, còn tiền đồ và tương lai . Bây giờ vận động kết thúc, trong thành phố bắt đầu tìm việc, đợi nó lớn lên khẳng định thể tiếp tục thi đại học, chúng thể chậm trễ con bé. Anh đúng ?”
Nếu là lúc , Tống Chiêm Cương tự nhiên sẽ nhưng lúc còn những suy nghĩ hăng hái đó, cuộc sống ảm đạm, sự nghiệp thất bại thảm hại, tự động sẽ sinh nhiều phẫn uất.
“Nói như em định sẽ bỏ rơi để về thành phố?” Sắc mặt âm trầm.
Nguyễn Thi Tình khổ: “Chiêm Cương, bỏ rơi cái gì chứ? Chúng là vợ chồng, cùng chung hoạn nạn, bỏ ? Nếu như thể, em tình nguyện để mang con gái về thành phố, em sẽ ở đây kiếm điểm công.”
Nghe cô như , trong lòng Tống Chiêm Cương d.a.o động nhưng khi thấy con gái đang dựa khung cửa lén, con bé một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, gương mặt nhỏ như bàn tay trắng nõn, đột nhiên trong lòng sinh sự cam lòng.