Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-08-13 23:22:09
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông bà Tống bàn bạc, bọn họ cho rằng Khương Vân và Viên Dã giở trò quỷ, cố ý nhằm bọn họ.

Bà Tống hận đến trời đập đất, liều mạng với Khương Vân, nhưng hàng xóm đều đang dựng thẳng lỗ tai, chằm chằm nhà bọn họ so với mèo chằm chằm chuột còn trách nhiệm hơn nhiều.

Bà Tống và bọn họ hành động gió thổi cỏ lay, hàng sóm lập tức , coi như gạt mấy Trương Ái Anh và Tôn Đồng.

bọn họ cho rằng Khương Vân đang cố ý nhằm bọn họ âm thầm giở trò , nhưng Khương Vân ngay cả tâm tư nhắc đến họ còn .

Viên Dã càng cần , Tống Chiêm Cương ngã ngựa vốn dĩ lọt nổi trong mắt của , thậm chí còn chẳng thèm chớp mi.

Cuối cùng còn cách nào, cả nhà họ Tống thể ở nhà ăn , vẫn .

Tống Chiêm Văn và Tống Chiêm Cương ruộng thu hoạch cao lương, Dương Hòe Mật cùng Nguyễn Thi Tình thì nhặt bông và cuốc ruộng, tất cả những công việc đồng áng đều sắp xếp theo sức lao động, tuyệt đối sẽ vượt qua phạm vi sức lực của bọn họ.

Đương nhiên điểm công cũng là phù hợp với công việc của bọn họ, Tống Chiêm Văn và Tống Chiêm Cương việc cả ngày bảy điểm công, Dương Hòe Mật cùng Nguyễn Thi Tình một ngày năm điểm.

Một phụ nữ năng lực thể kiếm bảy tám điểm, còn bốn năm điểm thì tương đối vô dụng, chỉ bằng mấy đứa trẻ choai choai mười tuổi, vô cùng mất mặt.

Vốn dĩ hai họ ghi điểm nhưng trong đội sớm nhân viên ghi điểm, khả năng bởi vì bọn họ trở về thì đuổi , cho nên hai chỉ thể chịu đựng việc nắng gắt tháng bảy như bóc một lớp da , cả ngày mệt mỏi choáng đầu hoa mắt, đau lưng nhức eo, đầu ngón tay sưng đau cả ngày, thể nhấc lên nổi.

Ngày nào Dương Hòe Mật cũng ở trong nhà phàn nàn, đập phá đồ đạc, ngược Nguyễn Thi Tình một lời oán giận cũng , thường xuyên động viên Dương Hòe Mật và Tống Chiêm Cương, để bọn họ tiếp tục kiên trì.

“Đời lên lên xuống xuống, chúng nên thản nhiên đối mặt mới , cả ngày oán trách thì ích gì.”

như , chấp nhận mệt nhọc theo Tống Chiêm Cương chịu khổ, khiến Tống Chiêm Cương sinh lòng áy náy, cảm thấy bản nên oán trách cô thể sinh con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-302.html.]

Một phụ nữ tình nghĩa như , thể tìm ở ? So với Khương Vân kém hơn vạn ?

Lúc buổi trưa tan về thôn, thời điểm cả mệt mỏi sức, ở mảnh đất trồng rau cải phía thôn thấy Khương Vân và Viên Dã.

Cô so với lúc xem quá nhiều khác biệt, vẫn trồng trọt như cũ nhưng cẩn thận thì thấy cô như da đổi thịt.

Trên cô mặc bộ quần áo màu xanh quân đội, áo ngắn tay, phía quần đồng màu vén lên tận gối, trời mùa hè khác phơi nắng thành màu tương nhưng cô vẫn trắng nõn nhà như , so còn mắt hơn hành lá nhiều nước.

Cô cùng Tống Chiêm Kiệt đang cái gì, đó liếc Viên Dã bên cạnh, nghĩ rằng ai thấy nên véo lưng một cái khiến Viên Dã cúi xuống cô, ánh mắt mập mờ chiếm hữu.

Đột nhiên Tống Chiêm Cương xuất hiện cảm giác ghen ghét thể chặn cuồn cuộn chảy xiết như biển cả mãnh liệt chảy đến, vốn dĩ tất cả đều là của .

Thậm chí còn thầm hận Khương Vân, tại khi ở cùng tài giỏi như thế? Khi đó ngày nào cũng như con dâu nhỏ ức hiếp, rũ mắt cầu xin, chỉ yêu chiều hai đứa trứng thối . Sau khi ly hôn với , ngược ngày càng bản lĩnh, nào là trồng rau quả, nuôi dê bò gia súc và tìm một đàn ông… hoang dã như thế!

Anh chằm chằm Viên Dã, đột nhiên trong đầu co giật một chút, cảm thấy Viên Dã cùng tên đàn ông thấy trong phòng Khương Vân giống như đúc!

Vân Mộng Hạ Vũ

Được lắm Khương Vân, hóa sớm đàn ông khác mà thừa nhận!

Anh lập tức lao tranh luận, nhưng chân định di chuyển dừng .

Anh vội vàng gì? Nói cái gì? Bây giờ Viên Dã là sĩ quan, đang gặp khó khăn, bản đối đầu thì chỗ nào ?

Mặc dù ghen ghét đến phát điên, cảm thấy tất cả những gì Khương Vân vốn dĩ thuộc về , nhưng vẫn còn chút lý trí, sợ Viên Dã thật sự dùng một quyền đ.ấ.m c.h.ế.t .

Anh quyết định núp trong bóng tối từ từ quan sát thật kỹ, chắc chắn Viên Dã một việc mờ ám.

Loading...