Trước khi hành động, cô hắng giọng, vẻ thuần khiết : "Ngày mai ngày mùng tám tháng chạp, dậy sớm nha."
Viên Dã: "Ồ."
Cũng bởi vì cô cố ý dậy sớm thì ý buông tha cho cô, dù còn song tu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong nháy mắt như , Khương Vân cảm thấy thật sự xuất hiện ở đỉnh núi tuyết , gió lạnh thấu xương, tuyết trắng xóa, vạt áo đàn ông đang tung bay trong gió, buông mắt xuống cô, trong đôi mắt đen nhánh là bi thương nồng đậm đến mức cảm hóa .
Anh nhẹ giọng nỉ non: "Em xem, nếu con đường lớn vô tình, tại tạo loài nhỏ bé yếu ớt? Lòng là vật gì?"
Cô theo bản năng trả lời "cho trái tim của em một chút", theo sức lực cuộn trào mãnh liệt cho cô hồn trong nháy mắt.
Viên Dã nhẹ nhàng cắn cô: "Em thất thần ."
Khương Vân lập tức ăn vạ: "Đều tại , em cũng mệt sinh ảo giác!"
Anh bắt đầu , đến mức ngay cả cô cũng run rẩy, đó nghiêm túc : "Ngày mai ngày mồng tám tháng chạp dậy sớm, em đừng giằng co nữa."
Khương Vân: "..." Tức giận nha, tin ép khô !
Sáng sớm ngày hôm , Khương Vân vẫn ngủ ngon như cũ, Viên Dã rón rén lên, bắt đầu nhóm lửa nấu cháo mùng tám tháng chạp.
Cuộc sống thực tế bình thường như , cho cảm thấy vô cùng thú vị, mỗi ngày đều lặp lặp giống như ngày hôm , nhưng mỗi ngày đều một chút khác biệt mới. Loài cũng là một loại sinh vật cô cùng thú vị, rõ ràng sinh mệnh ngắn ngủi như , nhưng đa phần họ cũng hề rốt cuộc gì.
Dường như họ chỉ để sống, ăn và uống, sinh con dưỡng cái, tìm kiếm công việc hơn, tìm kiếm của cải nhiều hơn, nhưng kết quả vẫn là một ngôi mộ. Ồ, bây giờ hỏa táng trực tiếp , một đống tro cốt trắng.
Anh củi đốt bùng cháy trong lòng bếp, khi thiêu đốt hầu như còn chính là tro tàn, đây giống như là phiên bản rút ngắn sinh mệnh của loài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-289.html.]
cho dù sinh mệnh hạn, họ đều tràn ngập tình cảm mãnh liệt.
Cho dù đều là loài bình thường, họ cũng nhiều khác biệt, cảm thấy cuối cùng sẽ một cái chết, tận hưởng niềm vui mắt, mơ mơ màng màng như say rượu, mà cảm thấy cuối cùng cũng một cái chết, cho nên thời gian hạn sinh mệnh thất thường, nhất định quý trọng thật , cố gắng học tập những thứ mới mẻ.
Anh nghĩ rằng ý nghĩa của cuộc sống của một là để trải nghiệm thế giới bên , một thể là vì sức đánh một trận.
Còn thì ?
Có lẽ , chỉ cần nhận thức một chút kinh nghiệm của cuộc sống, bởi vì cái c.h.ế.t rõ ràng cũng tất nhiên sự sợ hãi rõ ràng.
con sẽ bởi vì rằng bản sẽ c.h.ế.t mà sợ hãi ? Dường như cũng , Tiểu Hải và Tiểu Hà cả ngày buồn lo, chúng tuyệt đối nghĩ tới buồn phiền về cái chết. Chỉ những già đến phần cuối cùng của sinh mệnh, họ mới sợ chết, cầu trường sinh, cầu bất lão, nhưng mà càng sợ, càng vô dụng.
Anh thử vận một chút linh lực, lấy củi đốt thiêu thành tro tàn trong hố bếp một nữa châm lửa, tro tàn chính là tro tàn, đây là sự thật định, thể đổi quá khứ. vẫn thể đổi tương lai, bởi vì tương lai là chuyện xảy , khi kết quả thể nhiều loại khả năng.
Ví dụ như cây củi , vận mệnh của bản nó chính là đốt thành tro bụi, nhưng hiện tại rút nó , thể dùng nó kẹp câu đối, thể dùng nó đồ chơi, thậm chí thể đem nó cất giữ cẩn thận cái gì cũng .
Linh lực của vận chuyển, giống như tốc độ dòng chảy của thời gian rửa sạch cây gậy , nó hóa thành khói bụi.
Mặc kệ cái gì, cây gậy cuối cùng chính là thời gian hóa thành khói bụi, trở về trời đất, thành năng lượng bảo tồn vĩnh cửu của thế giới .
Anh để cho Khương Vân trở thành khói bụi nữa.
Dù cho thần hồn của cô vẫn còn, còn thể mang theo xuyên qua đến thế giới tiếp theo, nhưng thể đảm bảo, thần hồn của còn mạnh mẽ như thế, càng thể đảm bảo thế giới tiếp theo sẽ nhanh tu hình .
Anh luôn ở bên cô, lưu phần ký ức , cũng giữ cơ thể của họ thuộc về thế giới .
Anh xác của cô ở thế giới tiêu tan hóa thành khói bụi, nỡ.
Lúc phòng phía đông truyền đến động tĩnh, ông Phúc và hai em thức dậy.