Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-08-13 23:21:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo lực nguyên thần tăng cường, nhớ một vài thứ, trong đó bao gồm ít công pháp, phương pháp rửa sạch gân và cắt tủy.

Ban đầu chú ý loài của thế giới , thể chất của họ vô cùng đặc biệt, rõ ràng chính là thể tách linh căn và khả năng tu luyện, loài cực kỳ bình thường. Cho nên mặc dù môi trường của thế giới vô cùng thích hợp tu luyện, nhưng cũng . Cũng giống như một con dê canh giữ một vùng núi vàng, núi vàng đối với nó mà căn bản tác dụng.

hiện tại thể chất Khương Vân sinh thổi, lẽ thể thử xem?

Chỉ là để cho cô con đường tu luyện đây?

Anh thể lai lịch của , thể thật với cô những thứ , cũng thể đem công pháp từ bên ngoài đến cho cô dùng.

thực thì công pháp chỉ là môi giới, mấu chốt nhất chính là thể chất và môi trường, chỉ cần hai thứ thể phát sinh đủ phản ứng, công pháp gì đều thể tu luyện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên Viên Dã bắt đầu sưu tầm một thuật tu luyện đương thời truyền , đạo gia truyền thống thuật luyện đan, thiền tu thiền Phật gia, ngay cả yoga suy tưởng vân vân, đều sai thu thập.

Đêm mùng bảy tháng chạp, Khương Vân đun một nồi nước, để cho ông Phúc và hai em rửa chân ngủ .

Sau khi Khương Vân và Viên Dã kết hôn, cô bảo ông Phúc chuyển đến ngủ cùng hai em ở phòng phía đông.

Ông Phúc lớn tuổi một vắng vẻ, trời lạnh, khi trở về thôn ngủ còn đốt lửa sưởi nên cô bảo ông dọn tới. Ngay từ đầu ông Phúc còn ngượng ngùng, Khương Vân trực tiếp bảo Viên Dã và hai em giúp ông Phúc mang rương quần áo và chăn đệm những thứ đều kéo đến.

Sau khi ông Phúc chuyển đến, ông và hai em đều vui vẻ, ba ông cháu một cái chăn, mỗi tối đều thể kể chuyện xưa.

Ông Phúc cũng nghĩ tới cô độc mấy năm nay, cuối cùng còn thể con trai và con dâu chăm sóc.

Mỗi buổi tối Khương Vân đun nước nóng, Viên Dã phụ trách múc nước cho họ, và hai em rửa chân xong trực tiếp lên giường, Viên Dã giúp đổ nước , khỏi là thoải mái nhiều.

Khương Vân ở phía lớn tiếng : "Sáng mai mùng tám tháng chạp, trời sáng chúng dậy nấu cháo mùng tám tháng chạp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-288.html.]

Tiếng trả lời của hai em cũng cực kì vang dội: "Đảm bảo dậy sớm!"

Hôm nay chúng thể nhặt các loại cây đậu phộng và táo đỏ cả buổi, buổi tối liền ngâm, một đêm chúng nó hút no lượng nước sẽ trở nên mập mạp, mềm mại, đó cho lên nồi nấu đến mức nát vụn, bao nhiêu là thơm ngọt !

Ông Phúc kể cho chúng bắt nguồn của ngày mùng tám tháng chạp, kể một câu chuyện hoàng đế ăn xin ngày mùng tám tháng chạp, hai em vui sướng ngủ .

Chúng ngủ, ông Phúc cũng nhanh ngủ , trong phòng yên tĩnh.

Khương Vân rửa chân ở nhà chính, bởi vì duyên cơ linh tuyền của cơ thể cô vẫn thể gìn giữ sạch sẽ. Sau khi linh tuyền thăng cấp, cô còn phát hiện thể chất của đổi lớn, hiện tại dễ dàng đổ mồ hôi cũng sợ lạnh như , thật giống như thể duy trì nhiệt độ định , quả thực là thoải mái lắm!

Trong ngày tháng chạp , mang giày vải, quần bông áo bông, nếu ngoài vẫn sẽ lạnh, cho nên bên ngoài trùm áo khoác lên, nhưng lúc cô mặc áo bông nhỏ ngoài cũng sẽ cảm thấy lạnh.

Cô còn sợ khác phát hiện khác thường của cô, ngoài cố ý khoác áo khoác lên, bởi vì Viên Dã và hai em luôn sợ cô lạnh.

Cô rửa xong vốn để Viên Dã giúp cô rót nước đổi rửa, trực tiếp ôm lấy trở về phòng lên giường.

Khương Vân véo cánh tay cường tráng của : "Còn rót nước, buổi tối cẩn thận dẫm đổ."

Viên Dã vội vàng, chú ý chuyện.

Khương Vân: "Anh rửa chân ?"

Viên Dã ngẩng đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhét trong quần áo của : "Sạch sẽ lắm, tin em kiểm tra ."

Hiện tại thể ăn uống, cơ thể cũng sẽ bẩn, hơn nữa vệ sinh sẽ thầm niệm lời niệm chú vệ sinh, cơ thể sẽ trở nên thoải mái sạch sẽ.

Khương Vân dính lên n.g.ự.c , ngửi thở sạch sẽ mát lạnh giống như đỉnh núi tuyết, trong đầu cô còn vòng vo một chút, thở quen thuộc liền giống như cô từng ở đỉnh núi tuyết .

Loading...