Hai đứa nhỏ bắt đầu tính toán nếu như độ rượu giống thì giảm bớt lượng, một tay ùng ục đổ một chén lớn : “Bác Lý, một chén lớn như ?”
Lý Minh Vệ thấy một chén rượu trắng lớn lập tức kinh sợ: “Ây da , say mất.”
Hai đứa nhỏ cùng hô: “Bác Lý, say , bác mau uống , chúng cháu đỡ cho bác.”
Lý Minh Vệ uống một ngụm để xuống: “Còn dư để ngày mai bác uống.” Tống Chiêm Quân phụ trách đưa về.
Chờ tới khi Lý Minh Vệ hai đứa dẫn , hai bọn chúng cũng đuổi theo đến nhà ông Phúc ngủ.
Đi tới trong sân, Tiểu Hải còn đầu gọi: “Chú Viên Dã, chú nhớ đóng cửa đấy nhé.”
Khương Vân chạy cầm theo hai chiếc áo khoác bông đuổi theo hai đứa nhỏ: “Mặc áo khoác , mùa đông cảm lạnh thì .”
Tiểu Hà hì hì ôm lấy cổ Khương Vân, nhỏ giọng lỗ tai: “Mẹ, xem bọn con nên gọi chú Viên Dã là cha ?”
Tiểu Hải : “Chú còn trẻ như , con vẫn cảm thấy nên gọi là , gọi .”
Khương Vân rộ lên: “Hai đứa cứ tuỳ ý gọi, chú Viên Dã cũng ngại.”
Tiểu Hà: “Chờ tới khi mùa hè chắc là chú sẽ phơi da đen sẽ già đúng ? Khi đó con sẽ gọi.”
Ở trong mắt bọn chúng Viên Dã thật sự quá trẻ tuổi, mấu chốt chính là lúc mới nhặt về còn ngây ngốc, chuyện cho bọn họ luôn cảm thấy còn nhỏ hơn so với bọn chúng, hiện tại đổi gọi thành cha, ha ha ha.
Khương Vân cũng nghĩ tới đấy nên nét mặt rối rắm, gọi chú với gọi cha thì liên quan gì ?
Bây giờ cũng ít xã viên gọi ruột bằng thím, gọi cha ruột bằng chú, cũng chẳng vấn đề gì.
Cô hôn lên khuôn mặt hai bọn nhỏ: “Thật sự đến nhà ông nội ngủ ?”
Hai đứa nhỏ : “ , con đến theo dõi bác Lý với chứ, thể để cho nửa đêm chạy .”
Khương Vân nhéo lấy cái mũi nhỏ của hai đứa: “Vậy thôi.”
Hai đứa nhỏ vẫy tay với cô: “Mẹ, chú Viên Dã, buổi sáng ngày mai hai thể ngủ nướng, cần cơm sáng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-284.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân dỗi: “Hai đứa hiểu cái gì?”
Tiểu Hà: “Ha ha ha ha, đều lúc kết hôn thể ngủ nướng, ai thúc giục cả.”
Đấy là lời đùa của Lý Quế Chi, Kiều Mỹ Anh và Trương Ái Anh, bọn họ Khương Vân chồng nên thể tuỳ ý ngủ nướng, khác ngủ cũng đều thấy ngượng ngùng.
Hai đứa nhỏ thấy nên cảm thấy kết hôn là thể tuỳ ý ngủ nướng.
Viên Dã cùng Khương Vân ở giao lộ, thấy hai đứa nhóc đang cầm đèn pin theo Lý Minh Vệ về hướng bắc. Bọn họ càng càng xa vầng sáng cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn một điểm sáng nhỏ xíu nhưng tiếng ríu rít của bọn nhỏ vẫn thể mơ hồ thấy .
Viên Dã ngăn Khương Vân trong lồng ngực, dịu dàng : “Bọn họ sẽ càng ngày càng .”
Khương Vân: “ , chúng sẽ càng ngày càng .”
Gió đêm cuối tháng đông chí đang vù vù thổi qua mặt giống như vết d.a.o cắt, cái lạnh lúc sẽ cho cảm thấy sợ hãi trốn tránh nhưng hiện tại bởi vì cùng nâng đỡ vượt qua cả đời cho nên tất nhiên sẽ thấy sợ.
Giống như tình cảm nồng nhiệt đó thể ngăn cản hết tất cả những quấy nhiễu, bao giờ cất bước một , bao giờ sợ con đường lầy lội phía .
Trên đường trở về bế cô lên, thấp giọng : “Anh cùng ông trời ước nguyện thể cùng em ở bên trong kiếp , kiếp nữa và cả kiếp .”
Khương Vân ôm lấy cổ , dán mặt lên má , nhẹ lỗ tai : “Em đồng ý, cả đời về của em chỉ yêu mỗi thôi.”
Kể từ khi c.h.ế.t ngừng xuyên qua, cô cũng từng hứa hẹn nữa cho nên lời hứa đặc biệt trân trọng, là một lời hứa thật tình đáp thành ý của .
Trái tim Viên Dã chậm rãi lấp đầy, trong lòng giống như gì đó sưởi ấm mềm mại, đó giống như mật ngọt chảy xuôi trong, ngay cả ánh mắt quấn quýt si mê cũng giống như tẩm thêm mật quấn quanh cô lấy từng vòng.
Những cánh tay cùng đèn cày đỏ như thiêu đốt trong đêm tân hôn, ánh nến chiếu rọi lên tấm lụa hoa đỏ thẫm, song cửa sắt tươi , câu đối, tất cả thứ đều rạng rỡ.
tất cả vẫn thể đỏ bừng tươi giống như khuôn mặt cô, nụ lúm đồng tiền dịu dàng như nước.
Đây chính là đêm động phòng của bọn họ, cô là của , cũng là của cô, cuối cùng cũng thể càn mà yêu thương cô.
Đời đời kiếp kiếp thể cùng gắn bó là cảm giác viên mãn.
Trong nhà ấm áp kiều diễm, bên ngoài gió lạnh gào thét cũng trở nên dịu dàng yên tĩnh hơn.
Dường như mùa xuân đến .