Vốn dĩ Khương Vân đang vui vẻ, đột nhiên đau lòng, đàn ông ngốc, mệt mỏi và vất vả ? Nếu thương hoặc cô sẽ đau lòng đến thế nào chứ?
Anh chỉ với cô chiến thắng và thưởng bao nhiêu, trải qua bao nhiêu khó khăn và khốc lột, cũng như gánh bao nhiêu tội ác, đau đớn và khổ sở.
Cô đau lòng, ôm lấy : “Viên Dã, về đừng như , cần cho em bất kỳ sính lễ gì, chỉ cần đưa bản cho em là đủ .”
Viên Dã lập tức tủi : “Vừa cho em, em cần.”
Khương Vân: “Đi ngủ!”
Bởi vì trong đêm tuyết rơi, cho nên ngủ say, đây sáu giờ tỉnh, hôm nay ngủ một giấc đến bảy giờ.
Hao đứa trẻ ngáp một cái tỉnh ngủ, thấy Khương Vân lưng Viên Dã.
“A, chú Viên trở về !” Hai đứa bé leo lên giường Khương Vân.
Viên Dã chỉ bên ngoài: “Tuyết rơi.”
Sự chú ý của hai đứa nhỏ lập tức chuyển hướng, chạy cửa sổ , đẩy rèm cỏ thấy cả thế giới trắng tinh bên ngoài.
Màu trắng bao phủ như vườn hoa khoác lên tấm áo trắng, vách tường phía xa, nóc nhà đều phủ màu trắng mênh m.ô.n.g của tuyết, nền tuyết còn dấu chân của chim , đặc biệt dễ thương.
“Oa!” Hai đứa trẻ kích động vội vàng mặc quần áo.
“Ném cầu tuyết thôi!”
Khương Vân cũng tỉnh, mặc quần áo chuẩn nấu cơm, cô với Viên Dã: “Anh ngủ thêm một lát !”
Viên Dã theo: “Anh quét tuyết.”
Phải quét sạch tuyết trong sân và đường của, nếu sẽ hòa đất tạo thành bùn.
Vừa khỏi cửa phòng, một luồng khí lạnh thổi mặt, tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
Khương Vân dậm chân: “Còn đến đông chí trận tuyết lớn như thế, năm thu hoạch nhất định bội thu.”
Tuyết là điềm báo lành của năm mùa, mấy nông dân luôn luôn thích mùa đông rơi mấy trận tuyết lớn.
Viên Dã trở về phòng mở tủ quần áo, hỏi cô: “Áo khoác bông của em ? Nhanh mặc .”
Khương Vân lên: “Đây là áo cưới ?”
Viên Dã: “Đây là áo khoác bên ngoài, giống , nhanh mặc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-271.html.]
“Để cho em xem.”
Khương Vân lấy chiếc áo bông xem, thật sự đỏ, đỏ chói mắt, so với cô bé quàng khăn đỏ còn đỏ hơn.
Viên Dã giúp cô mặc , còn lấy mũ đội cho cô: “Được , bây giờ ấm áp hơn .”
Cô thường ngày chỉ mặc áo bông, mặc áo khoác, trời lạnh ngoài lạnh đến run rẩy cả , cũng cô đóng băng.
Khương Vân mặc áo khoác, nắm tay của cô: “Đi quét tuyết.”
Khương Vân: “Em còn nấu cơm, mặc cái ?”
Viên Dã: “Em ngoài nghịch tuyết, quét tuyết, đó nấu cơm.”
Anh như điều hiển nhiên, nắm tay cô, chạy khỏi nhà.
Hai em đang tụ họp với mấy đứa Thiết Đầu và Trụ Tử, bọn nhỏ đang đại chiến hỗn loạn đường, mấy Tống Chiêm Kiệt và Tống Chiêm Quốc tin Viên Dã trở về cố ý đến chào hỏi cũng bọn nhỏ tấn công bừa bãi.
“Đường là mở, cây là trồng, qua đây, để tiền đường!” Tiểu Hà và Tiểu Hải hai tay chống hông, chặn con đường ở bên ngoài nhà , thể hiện danh tính với hai bọn họ.
Tống Chiêm Kiệt thấy xe jeep của Viên Dã đậu bên ngoài, : “Hôm nay chúng đen !” Anh đến, bế hai đứa nhỏ lên, để chúng chân cách mặt đất, dẫn theo bọn nó chạy vài vòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kết quả nơi tuyết còn quét, mấy em vội vàng giãy dụa, mấy đứa Thiếu Đầu nghĩ cách lao cứu viện, một đám té thành một đoàn, tất cả rơi trong đống tuyết.
lúc Khương Vân và Viên Dã , thấy dáng vẻ của bọn họ, cô nhịn : “Đến xem.”
Tống Chiêm Kiệt lập tức trở tay ném một cái, nện ở đầu cô, mũ đỏ nhiễm một màu trắng.
Hai đứa trẻ vui: “A a a, chúng liều mạng!”
Thế là đại hỗn chiến bắt đầu.
Cũng ai quét tuyết, lớn trẻ nhỏ tất cả đều gia nhập chiến đoàn.
Viên Dã bên cạnh từ khi nào lấy một cái máy ảnh, chụp ảnh Khương Vân và bọn họ, tách tách, ghi khoảnh khắc vui vẻ .
Ném tuyết mệt, tất cả đều mồ hôi đầy .
Khương Vân sợ bọn hỏ cảm lạnh, vội vàng kêu trở về nhà, lấy khăn lau mồ hôi, ủ ấm trong nhà ngoài.
Viên Dã giúp cô nấu cơm, hai đứa trẻ phía bắc đón ông Phúc.
Tống Chiêm Kiệt và mấy khác chào hỏi đó nông trường việc, tuyết rơi một trận lớn, nóc nhà nông trường, mặt đất đều cần dọn dẹp tuyết đọng, còn kiểm tra chuồng gà hư hại .