Lâu , thở hổn hển ôm cô xuống, nghiêng tai ngóng, nhỏ giọng : “Tuyết rơi .”
“Thật ?” Khương Vân lập tức bò đến mở cửa sổ, vén tấm rèm vải đất dày và đẩy cỏ sang một bên bên ngoài, ngoài quả nhiên trong đen chút trắng.
Gió nhỏ nhiều, tuyết rơi xuống đất phát âm thanh ríu rít nhỏ bé, giống như tình nhân thì thầm trong đêm .
Tâm trạng của cô lập tức , thời điểm đó còn bởi vì xuyên đến mà buồn vui vô cơ thì nay bay lên chín tầng mây. Cô nhảy cẫng lên hào hứng : “Sáng mai chúng thể ném tuyết.”
Bởi vì lạnh, Viên Dã ôm cô chăn, cô nhỏ giọng chuyện về tương lai, chơi trò ném tuyết, bánh mật vàng hạt kê, trứng gà nhiều màu, còn mổ heo chia thịt… Từng chuyện một, tràn đầy sinh hoạt bình thườnglại đem nàng khỏa về ổ chăn , nàng nhỏ giọng chuyện , ném tuyết, hạt kê vàng bánh mật, trứng gà quyển sắc, còn thể sẽ mổ heo phân thịt. Những thứ , từng điều một đều tràn ngập khí sinh hoạt của bình thường, để cảm thấy bản vẫn là .
Yêu một như cô, một thể trải nghiệm niềm vui thuần khiết và chân thật của con .
Vì cô chịu ngủ, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó.
Khương Vân: “Được , việc buổi tối mệt mỏi , nhanh ngủ .”
Viên Dã: “Anh mệt mỏi như em nghĩ .”
Cuối cùng vẫn bỏ qua cho cô, khi cùng kết hôn đầu tiên sẽ động phòng hoa chúc, đốt một đôi nến đỏ, bên trong ánh nến mỹ nhân, mỹ nhân càng sẽ trở nên tuyệt sắc.
Anh chút kích động, hận thể tranh thủ thời gian ăn Tết, nên kết hôn sớm một chút ?
Đợi đến ăn Tết, lâu quá ?
Anh ngẩng đầu lên cô, thấp giọng hỏi: “Em tháng đông chí kết hôn là tháng chạp ?”
Khương Vân: “Ừ thì… năm …”
“Hay là bây giờ .” Anh cúi đầu xuống.
Khương Vân vội vàng cầu xin: “Em cảm thấy tháng đông chí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-270.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh bỏ qua cho cô, đưa tay ôm cô trong ngực: “Anh trở về sẽ mang theo một xe lễ , ngày mai hoặc ngày sẽ đưa sính lễ đến nhà cha vợ.”
Khương Vân: “ mà em sẽ từ nhà họ Khương xuất giá.”
Viên Dã: “Anh đón dâu, cảm ơn bọn họ sinh em, nuôi dưỡng em như .”
Khương Vân thấy thật sự buồn ngủ, uốn éo trong n.g.ự.c , cùng chuyện phiếm. Không lâu đây tham gia đấu võ, một chút cũng lo lắng, vị trí chiến đấu hạng nhất, s.ú.n.g ống hạng nhất, sinh tồn dã ngoại hạng nhất, thi đấu đồng đội vẫn là hạng nhất.
Khương Vân: “Anh dùng sức bản gánh vác danh dự đàn ông đội.”
Cô nghịch ngón tay thon dài của ở một bên khenh : “Anh giỏi thật, là niềm vinh dự của lữ đoàn, niềm tự hào của thôn chúng .”
Viên Dã: “Sau đó đưa quân khu và tham gia chiến dịch, đánh úp sở chỉ huy của bọn chúng, cuộc tập diễn quân sự kết thúc, trở về đây sớm.”
Khương Vân: ...
“Không phạm quy đó chứ, như ?”
Cô yếu ớt hỏi: “Bọn họ sẽ thù chứ?”
Viên Dã dựa vai cô , lồng n.g.ự.c khẽ rung động: “Đương nhiên , bởi vì chỉ huy quân sự tỉnh của chúng . Nếu thể lật ngược tình thế, thì sẽ nhiều phần thưởng, cái gì cái đó.”
Khi đang ở hiện trường đấu võ thì đước máy bay trực thăng đón , tình hình quân đội tỉnh chiến đấu thảm hại, gần như sắp thua. Bộ chỉ huy quân khu cũng chỉ còn cách dùng ngựa c.h.ế.t ngựa sống, để đến thử vận may, vạn nhất xoay chuyển cục diện chiến tranh, cho dùng thể thì cũng coi như thử sức của , cho ở chiến trường rèn luyện một chút.
Mặc dù luyện tập chính quy nhưng thể chất vượt xa thường, trí nhớ và tư duy càng nhanh nhẹn, sức mạnh và sức chịu đựng nhanh mạnh, nhưng là thể năng của vượt qua quá nhiều thường, trí nhớ hơn tư duy càng nhanh nhẹn, những điều đủ để ở chiến trường đầu.
Dẫn tập kích trung tâm chỉ huy đối phương là một nhiệm vụ bất khả thi.
Đương nhiên, nếu như chỉ huy điều , lẽ sẽ thành nhiệm vụ thuận lợi đến . Bởi vì chỉ huy khẳng khái, quả thật khiến cho vô cùng điên cuồng, may mắn vô cùng.
Anh qua với Lý Minh Vệ và lữ đoàn, cưới vợ, tổ chức hôn lễ, vợ cũng .