Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-08-11 15:04:05
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất nhiên đối với sự lựa chọn của Khương Vân, đại đội trưởng mấy họ cũng phản đối, để Tống Chiêm Quân đội trưởng sản xuất, phụ trách sự chỉ huy của Khương Vân, giám sát quá trình việc và kiểm tra sản phẩm.

Chờ đến giờ tan tầm chạng vạng, đại đội trưởng gọi Tống Chiêm Quân đến hỏi chút chuyện, Tống Chiêm Quân cũng vui lòng.

thật Tống Chiêm Kiệt phục: “Tại đại đội trưởng?”

Đại đội trưởng xì một tiếng khinh bỉ: “Đừng nghĩ mặt dát vàng, nếu Khương Vân đến, thì cha sẽ yên tâm cho con trồng rau , càng trồng càng hỏng.”

Tống Chiêm Kiệt: “Coi thường con , cố giữ chức cho thật , nếu như để con đại đội trường thì…”

“Đi , con ! Ông đây vẫn già, con tạo phản hả. Hơn nữa cho dù cha nữa, cũng đến phiên con .” Đại đội trưởng lập tức đuổi .

Khương Vân hai cha con đại đội trưởng cãi , đại đội trưởng cái gì cũng , đối với xã viên cũng kiên nhẫn, nhưng đặc biệt mắt với con trai , mặc kệ Tống Chiêm Kiệt gì, ông đều thể tìm khuyết điểm.

Nói thì như , nhưng khi đại đội trưởng thấy Tống Chiêm Kiệt, suy nghĩ trong đầu là nó khó chịu , mà Tống Chiêm Kiệt cũng tinh tế, kết quả là dưỡng thành thói quen hai cha con gặp mặt là cãi .

Sau khi chọn , ruộng đất cũng phân xong, việc kế tiếp sẽ để cho đàn ông nhanh chóng chạy xuống cày ruộng đất, rải phân bón lót chờ Khương Vân sắp xếp việc trồng trọt.

Khương Vân sắc trời thấy còn sớm, cô chuẩn về nhà cơm.

Mấy ngày nay ở nhà, cũng ông Phúc ăn cơm ngon .

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ cô về đến nhà, bọn nhóc cũng về, cùng còn Lý Quế Chi và hai em họ Khương Quang Dập và Khương Quang Hỗn.

Bọn trẻ mấy ngày nay thể tới tìm Tiểu Hải cùng Tiểu Hà chơi, thể tưởng tượng chịu nổi, cho nên bọn nhóc trở về, lập tức theo.

Lý Quế Chị thuận tiện mang phần ăn của bọn trẻ sang đây, hỏi Khương Vân tình hình.

Lý Quế Chi xung quanh: “Em , Viên Dã ?”

Khương Vân lập tức kể chuyện Viên Dã bộ đội chọn trúng để tham gia huấn luyện cho cuộc thi tranh tài cho cô .

Lý Quế Chi thì miệng há hốc: “Chị em , đầu tiên chị thấy Viên Dã thì chắc chắn thường. Em nhiều tới lui như , liếc mắt một cái chọn ? Thực sự đặc biệt.”

Khương Vân rộ lên: “Chị đúng thật, đúng là đó giờ em từng thấy qua trường hợp như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-229.html.]

Lý Quế Chi: “Em gái, chị nghĩ Viên Dã là một , tuấn, tình tính cũng , là một bản lĩnh.”

Khương Vân liếc mắt : “Chị dâu, chị thấy hai của em tuấn, tính tình , là một vô dụng ?”

Lý Quế Chi lập tức nghiêm mặt : “Chị như , hai của em thật tuấn, tình tính vô cùng , còn bản lĩnh.”

Khương Vân bật .

Cuối cùng Lý Quế Chi cũng đấu tranh nữa: “Em , chị vẫn nghĩ Viên Dã là một , em nghĩ như ?”

Khương Vân gật đầu : “ , .”

Kết quả chỉ ngoài với bảy tám ngày thì mối quan hệ giữa hai phức tạp, bao giờ thể đơn thuần nữa.

bao giờ thể nuôi như nuôi bọn trẻ nữa. Trước đây lúc nhặt về, rõ ràng ngốc, ngây ngô vô cùng đáng yêu.

Hiện tại trưởng thành, giống một đàn ông trưởng thành .

Có chút phiền muộn.

Lý Quế Chi giúp cô nhóm lửa, một nồi nấu mì, một nồi thức ăn. Món thêm trứng gà, thịt nhồi cà chua, nồi nào cũng giống , để thể tùy ý ăn.

Đang bận rộn thì thấy bọn nhóc dẫn hai họ của về.

Tiểu Hà: “Mẹ ơi, phiền phức .”

Khương Vân nghiêng một chút: “Phiền phức gì? Lửa đốt trúng m.ô.n.g nhỏ của con?”

Hai em họ chạy : “Chúng cháu thấy Tiểu Dã, lúc đang nhiều lữ đoàn xếp hàng đòi bắt chuột.”

Khương Vân nhíu mày, thở dài con vật chạy , phỏng chừng thật sự bỏ . Cô : “Vậy cũng còn cách nào, trả tiền đặt cược cho , bồi thường một chút lúa mạch là .”

Cô chỉ thể như , mèo chạy mất cũng còn cách nào khác, cũng sẽ cần bọn họ bồi thường quá nhiều.

Lý Quế Chi cũng cảm thấy đáng tiếc, nhịn mắng: “Nói chừng con mèo so với chó còn phản hơn. Nếu em nuôi chó thì nó sẽ như là một thành viên của gia đình, mèo thì sẽ như , nó chỉ coi em là trạm cho ăn, nghỉ đủ là chạy, chẳng khác kẻ vong ơn bội nghĩa tí nào.”

Loading...