Khương Vân: “Chẳng đội trưởng Lý sẽ cho ngày nghỉ ?”
Viên Dã: “ cũng thể về nhà mỗi ngày.”
Khương Vẫn quyết định cắt đứt đoạn hội thoại ý nghĩa , thể nũng giống trẻ con! Thật là.
Khương Vân dẫn bọn nhóc cùng Triệu Kim Nghĩa lên xe lửa, cô cho Viên Dã tiễn, miễn cho bày bộ dáng tủi như vứt bỏ. Nếu cứ bày biểu tình như , cô sẽ chột giải thích , thực sự là gặp quỷ, thậm chí cô còn rót mê hồn từ lúc nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên Dã ở cửa trạm chào tạm biệt bọn họ, với hai đứa trẻ, nhưng khi đến cô thì dùng ánh mắt tủi .
Khương Vân ngầm khen bản chuẩn , hướng về : “Chúng em về nhà chăm sóc gà vịt, ở chỗ cố gắng luyện tập, tranh thủ lấy giải thưởng lớn.”
Viên Dã gật đầu, đó một tay kéo cô ôm lòng, cúi đầu thấp giọng : “Không nên lo lắng việc mất trí nhớ và nhà của , chính là nhà của , ký ức là thời gian sống chung với , hiện tại nhiều ký ức về chúng .”
Lúc đầu Khương Vân chút khẩn trương cùng hổ bởi vì bất ngờ ôm, nhưng bây giờ những lời thoáng cái dũng cảm trong lòng dâng lên.
Anh giống như một quá khứ, đặc biệt chỉ cùng cô kết hôn.
Anh đối xử với cô như , khiến cô cảm thấy cũng nên đối xử với thêm một chút nữa.
Cô nhẹ giọng : “Em sẽ đợi ở nhà, chờ về.”
Viên Dã lập tức cao hứng, buông cô , ôm hai đứa nhóc lên xoay vài vòng, xoa đầu của bọn chúng, dặn bọn nhóc nhớ bảo vệ đường .
Hai đứa trẻ: “Chú ngoan ngoãn lời cấp .”
Viên Dã nhéo mũi nhỏ của bọn nhóc: “Nghe lời chứ, chú là ngoan nhất.” Lúc lời , ánh mắt Khương Vân, cái dịu dàng mà mê hoặc.
Cái đó vẫn luôn tồn tại ở trong đầu Khương Vân, vứt , để cô ở lúc nhớ tới, quả thực vô cùng bá đạo.
Khi đến huyện, lập tức xe máy kéo công xã tới đón, vẫn là tài xế Kinh.
Lúc lên xe, còn hỏi: “Anh họ Viên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-227.html.]
Tiểu Hải: “Đi lái xe jeep ạ.”
Tài xế Kinh ngạc nhiên bọn họ: “Ồ, giỏi thật, sớm họ Viên đó lợi hại, đúng là bình thường.” Người bình thường khả năng chỉ một cái đập là thể sửa xong xe máy kéo, vài là lái xe. Quả nhiên là tài xế kinh nghiệm, lái xe jeep , gì lạ.
Khương Vân lên xe, Kinh Kỳ còn chủ động giúp cô ôm bọn trẻ lên, tiện tay kéo cô.
Lúc thì Kinh Kỳ coi thường bọn họ, lúc trở về thì như một nhà.
Khương Vân luôn thiện đối với , hai đứa nhóc thì hoạt bát đáng yêu lễ phép, tính tình Kinh Kỳ tuy điểm cứng đầu, nhưng cũng loại khó khác, cho nên thực sự ở chung hòa hợp.
Lúc đến cửa lữ đoàn Hồng Phong, tài xế Kinh đậu xe, Kinh Kỳ phụ giúp đem đồ vật xuống, đưa hai đứa nhóc cho tài xế Kinh ôm xuống.
Khương Vân bước xuống xe, mời Kinh Kỳ: “Đại đội trưởng, tới thôn chúng cháu một chút , cháu tặng ông một chút cà chua và dưa leo.”
Kinh Kỳ: “Không cần cháu gái, nếu thời gian, sẽ tới thường xuyên.”
Khoảng thời gian chính là lúc đại hội thu hoạch mùa màng khai mạc, ông lo lắng việc sinh sản ở lữ đoàn, bản ở nhà, cũng mùa màng thu hoạch thế nào .
Khương Vân thể hiểu tâm trạng ông lúc , cũng mất thời gian, bọn họ cùng chào tạm biệt .
Bọn họ mới , ông Phúc cùng Trương Ái Anh liền tới, vui vẻ vẫy tay với bọn họ: “Đoán là về tới .”
Hai đứa nhóc vui sướng chạy lên chào hỏi.
Tương Ái Anh : “Ông Phúc tới lui nãy giờ, luôn miệng tại vẫn về tới. Mau về nhà, để cơm ở nông trường .”
Khương Vân: “Chị dâu cùng cực khổ , gần đây bận rộn nhiều việc như .”
Gà vịt nhiều lên, còn rau cải, buổi trưa cùng buổi tối thể , Trương Ái Anh cùng mấy Tôn Đồng khẳng định sẽ bận rộn nhiều việc.
Trương Ái Anh cảm thấy cực khổ, trái còn vui vẻ, vội vàng qua chuyện khác: “Người ở lữ đoàn Hồng Tinh của nhà em thường đến hỗ trợ, tụi chị cũng chút ngại, nên mỗi đều để bọn họ mang một chút rau cải trở về.”
Khương Vân cùng Trương Ái Anh xách túi ở phía chuyện phiếm, bọn trẻ thì nắm tay ông Phúc cùng .