Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-08-08 23:09:05
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông Phúc từ chối, tuy là con gái nuôi nhưng cũng tránh khỏi . Bản ông sĩ diện, thích nọ, hiện tại quan tâm đến Khương Vân và con cô, ông thể chịu khác bọn họ.

Trịnh Tất Thần vội vàng : “Ông Phúc thương ở chân. Tối nay sẽ ngủ với ông , tiện thể sẽ chăm sóc ông luôn."

Khương Vân giờ mới yên tâm: “Thanh niên trí thức Thịnh, chịu khó quá. Chăm sóc cho cha nhé, khỏi gánh nước cũng …”

“Vẫn chứ, chăm sóc ông xung đột với việc gánh nước, cả, giờ ruộng, thể hết, cô cứ yên tâm.”

Tiểu Hải và Tiểu Hà vô cùng xót ông Phúc, chỉ ước đút cho ông ăn luôn.

Ông Phúc ấm áp trong lòng, : “Nhìn mấy đứa kìa, ông chỉ ngã một cái, tay vẫn bình thường, tự ông ăn mà.”

Khương Vân lặng lẽ đổ một ít nước linh tuyền trong bát của ông, mặc dù nó thể chữa lành vết thương của bệnh nhưng thể ông khỏe khoắn hơn, mong là ông sẽ mau khỏe lên.

Lúc , con mèo đen đang bệ cửa sổ đột nhiên nhảy xuống, tới bên cạnh ông Phúc, thò đầu ngửi ngửi.

Ông Phúc vuốt sống lưng nó, nó sẽ để khác chạm đầu, vì ông vỗ về nó: “Cảm ơn Tiểu Dã quan tâm đến ông nhé.”

Con mèo đen ngoài Khương Vân thì thèm để ý tới ai cả, nhưng giờ nó chú ý tới ông, ông Phúc cảm động.

Vốn dĩ hôm nay Khương Vân hấp bánh ngọt mang về nhà cha , nhưng cha Phúc thương nên cô sẽ hoãn hai ngày.

Sau bữa ăn, Khương Vân tới nhà ươm, bây giờ cô chọn hạt ngô ngâm để thúc đẩy nảy mầm, mấy ngày nữa là sẽ trồng ngô vụ hè.

Vì ông Phúc ngã, hai đứa nhỏ cũng về nhà ông bà ngoại, nên ở nhà giúp đỡ chăm sóc ông.

Khương Quang Dập và cháu trai của bác hai đến chơi với hai em như thường lệ, buổi chiều về nhà liền với Khương Thịnh chuyện ông Phúc thương.

Sau bữa sáng ngày hôm , Khương Thịnh mang theo hộp thuốc và một thạch cao trong nhà tự chế đến thăm ông Phúc.

Hai em trò chuyện sôi nổi, Khương Thịnh xoa bóp cho ông, xoa như sẽ nhanh khỏi hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-150.html.]

“Ông , vết thương của ông giống như là tự ngã.”

Trong nhà của chính , cho dù vấp ngã cũng đến nỗi như , ngã nền đất bằng phẳng càng thể, ông Phúc còn từng quân nhân.

Theo Khương Thịnh, ông rớt xuống mương là cái chắc.

Ông Phúc thở dài: “Chú em giỏi quá nhỉ, tôn trọng , ngã thế chú em còn mất mặt quá.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông sĩ diện mà, nên nhiều chuyện thể khỏi miệng .

Khương Thịnh : “Hai chúng mà ông sợ mất mặt cái gì, ông tin ?”

Ông Phúc: “Đương nhiên , chú em kín miệng, nhưng , ây dà.”

Khương Thịnh liền hiểu, là khác tính kế đây mà. Ông : “Ông tính kế một , nếu hai nữa thì ông , chẳng lẽ dung túng mặc kệ, tên chẳng càng kiêu căng hơn ?”

Ông Phúc : “ cảnh cáo nó đây là cuối cùng, tuyệt đối bỏ qua.”

Ngập ngừng một chút, ông tiếp: “Khó mà vạch trần lắm, sống đến từng tuổi cũng dễ dàng gì. Nếu mà huỵch toẹt thì nó khó mà ngẩng đầu lên nổi, còn đường mà sống.”

cũng là em với ông già nhà chúng, hồi trẻ quan hệ giữa bọn cũng khá nữa. Năm đó trúng đợt hạn hán nghiêm trọng, với bà nhà suýt thì chết, nhưng nhờ cụ nhà đó chia sẻ nửa bát cháo mới sống , mới miếng sức nhổ rau dại ăn.”

Khương Thịnh nặng nề thở dài, ông thấy đồng cảm, cái cảm giác ép trả ơn thật sự chút nào.

Hồi đó ông Tống Chiêm Cương bắt ép, cũng tương tự thế ? Vì để con gái sống thoải mái hơn, ông chỉ thể để mặc Tống Chiêm Cương phách lối. Bây giờ vì tên khốn đó vẫn là cha ruột của Tiểu Hải và Tiểu Hà nên cũng , kẻo khi lớn lên hai đứa nhỏ sẽ khó chịu.

Ông vỗ vai ông Phúc an ủi: “Ông , hiểu, hiểu chỗ khó xử của ông, cho bọn trẻ .”

Ông Phúc chuyện với Khương Thịnh về Khương Vân.

Khương Thịnh bật : “Anh chứ mà quản chuyện của con nhóc , hồi xưa quản , chi là bây giờ. Chuyện của nó cứ để tự nó quyết, nếu nó ý nghĩ đó thì cứ sống với bọn trẻ, còn nếu thì chúng ủng hộ thôi.”

Từ khi Khương Vân hòa với nhà đẻ, mỗi khi rảnh rỗi cô đưa hai đứa nhỏ về, thỉnh thoảng còn ngủ để gần gũi với cha hơn.

Loading...