Trong nhà một con mèo đen cực kì khôn ranh, nên Tiểu Hải và Tiểu Hà thấy mèo trả thù là chuyện gì lạ, còn thấy nó vô cùng bình thường.
Dù thì con mèo đen nhà bọn nhóc sẽ cào xé ai dám bắt nạt bọn nhóc.
Với là tại Thường Nhi Phục thường xuyên bắt nạt mèo đấy chứ, mèo đen cào đầu chú thật là trách nhiệm của vua mèo quá !
Tiểu Hà: “Ôi tiếc ghê, hôm qua thấy, tiếc quá .”
Tiểu Hải: “Nếu chú sửa đổi, kiểu gì cũng thấy nữa.”
Lại nghĩ đến việc lũ mèo tụ tập tiểu lên Thường Nhi Phục, buồn c.h.ế.t mất.
Khương Vân một tiếng ngoài: “Cơm chuẩn xong , cha còn tới nhỉ?”
Tiểu Hải và Hiểu Hà chạy ngay ngoài: “Bọn con mời ông nội cho.”
Khương Vân dọn bàn, Trịnh Tất Thần giúp cô một tay
Trịnh Tất Thần : “Khương Vân, nếu bọn họ bậy bạ gì đó thì cô cứ mặc kệ nha.”
Khương Vân hỏi : “Lời bậy bạ gì cơ?”
Cô chỉ đến ruộng thực nghiệm coi hành và cà chua, hoặc là tới vườn rau của , thời gian còn đều ở nhà cả, thì sẽ tới lữ đoàn về nhà đẻ, còn trong thôn tới tìm cô chỉ mấy Trương Ái Anh thôi.
Cô gì rảnh rỗi mà thời gian tám chuyện với khác.
Trịnh Tất Thần: “Không gì , chỉ mấy ganh tỵ với cô thôi. Họ vốn tưởng cô ly hôn xong chắc sống khổ sở lắm, nào ngờ cuộc sống cô ngày càng hơn. đến chỗ cô ăn cơm, họ , nên cảm thấy công bằng mà.”
Trịnh Tất Thần cha trợ cấp, trong khi những thanh niên trí thức khác khổ cực, thì ăn ngon mặc ấm, tự nhiên sẽ khiến khác ghen tị.
Khi Khương Vân ly hôn, ai cũng cảm thấy chắc chắn cô sẽ khổ như Hoàng Nguyệt Cô, thậm chí còn thảm hơn thế, nhưng hiện tại cô sống hơn bất cứ ai, điều càng khiến ganh ghét.
Khương Vân mỉm : “Đừng để ý bọn họ, luôn mấy chỉ thể dựa khác để kiếm cảm giác tồn tại.”
Trịnh Tất Thần thở phào khi thấy vẻ mặt cùng ánh mắt bình tĩnh của Khương Vân, cô thật sự quan tâm mấy. Từ ngày rung động với Khương Vân, thời gian trôi qua, ngày càng tán thưởng, quý trọng cô, cô luôn thẳng thắn, hề biểu hiện mập mờ gì với , Trịnh Tất Thần đều thấy rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-149.html.]
Tuy rằng thừa nhận, nhưng cũng Khương Vân tình cảm như thế đối với .
May là cô cũng ý đó với ai cả, cho nên tỏ tình thì cũng sẽ từ chối, thấy cứ như cũng khá .
Cậu thấy cứ canh chừng ở đây, đến lúc cô kết hôn, lợi thế hơn.
Loại tình yêu thầm kín vốn dĩ ngọt ngào đau đáu, nhưng Trịnh Tất Thần thấy chút đau buồn khổ sở gì hết, chỉ thấy ngọt ngoài và mong đợi, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
Bởi vì Khương Vân nấu ăn thật sự quá ngon!
Nói xa, như cháo gạo kê nóng hổi buổi sáng , cháo nếp đặc sánh, gia vị đậm đà mang theo mùi hương thơm phức của gạo kê, uống vài bát mới cái miệng.
Ngoài còn một nồi nhỏ hành lá hầm với nước sốt trứng rau, còn kèm theo rau xanh luộc, ăn ngon thơm.
Cho dù cô chọn , thể đến nhà cô ăn chút cơm rau như là quá đủ!
Biết ơn mãi mãi đến cuối đời!
Cậu đang bùi ngùi xúc động thì hai nhóc và ông Phúc bước .
Ông phúc chống gậy, má trái sưng tím, đôi chân khập khiễng. Hai em trái cẩn thận đỡ ông nhà.
Khương Vân và Trịnh Tất Thần vội vàng đỡ ông Phúc hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Ông Phúc kêu lên: “Cha già , tích sự gì, tối hôm qua tỉnh dậy thì vấp ngã.”
Tiểu Hải: “Ông ơi, nhà ông nhắm mắt cũng , tại vì sân bằng phẳng luôn, ông ngã ạ?”
Khương Vân lo lắng : “Hay là cha mắc bệnh gì đó? Chúng lên huyện kiểm tra thử xem.”
Người lớn tuổi dễ mắc bệnh về huyết áp và mạch máu, mà già một khi ngã thì dễ nứt xương bên trong.
Ông Phúc vội vàng xua tay, chỗ của : “Không , đừng căng thẳng lo lắng gì, chỉ là cẩn thận mà thôi. Cha từng là quân nhân, cha rõ sức khỏe , lừa bọn con , cha cảm thấy .”
Trước đây ông nhiều bệnh cũ lắm, mất ngủ , đau chân , tim đập nhanh nữa , hiện tại ông cảm thấy khá hơn, thể ngủ tới sáng, ăn món gì đó ngon ngon.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy ông kiên quyết như Khương Vân thả lỏng: “Thôi con thấy , cha thể dọn đây ở, dù phòng phía Đông dọn dẹp sạch sẽ .”