Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-08-07 22:24:32
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khả năng, hộ khẩu, lương thực dầu muối, tất cả đều trong tay lữ đoàn. Muốn học lên cấp ba còn lên xin đóng dấu của lữ đoàn, về kết hôn cũng cần đến lữ đoàn để xin đóng dấu xác nhận, sinh con hộ khẩu cũng vẫn đến lữ đoàn, đến cả một sợi lông cũng chẳng thể chạy thoát .

Tống Chiêm Kiệt trẻ tuổi vẫn còn quá bốc đồng, tính tình nóng nảy: "Cái loại lười biếng như nó, mười bốn tuổi chứ còn bốn tuổi, thể..."

"Mẹ nó, mày câm miệng cho cha!" Đại đội trưởng đá .

Tống Chiêm Kiệt nhanh chóng chạy trốn phía ông Phúc.

Bí thư Tống bảo Chiêm Quốc cấp lúa mạch dựa theo tỷ lệ khẩu phần ăn của nhà Hoàng Nguyệt Cô, đồ ăn mỗi một năm một trăm tám mươi cân. Để trợ cấp nên lữ đoàn đều đa phần chia thêm cả lương thực phụ, khoai lang hai ba cân, nhiều cũng thể chia hơn năm mươi cân. lúa mạch nhiều lắm, nhiều nhất một cũng chỉ mấy chục cân, trẻ vị thành niên còn giảm một nửa.

Tống Văn Xương thấy nhà còn nổi một giỏ, lập tức vui : "Bí thư, nhà ai cũng nhiều như ?"

Cậu chằm chằm về phía Trịnh Tất Thần và ông Phúc, cũng về Khương Vân và hai đứa nhỏ.

Theo lẽ thường, Khương Vân với của giống như , của với em gái tất nhiên nhiều hơn so với hai em nhà ? Làm mà nhà còn cả bằng nhà Khương Vân chứ!

Cậu chỉ tên họ, đều để ý đến , Tống Trường Thuận nhịn , còn dám bóng gió tâm phúc trong mắt ?

Cậu lạnh lùng : "Dựa theo cống hiến của Khương Vân, một ngày ba mươi điểm công cũng gì quá nhiều cả, mà cô cũng chỉ lấy mười điểm công thôi, cô nhận nhiều lúa mạch thì chỗ nào đúng chứ? Hành tây với cà chua đều là cô trồng cho lữ đoàn của chúng , cô còn đổi cho chúng phiếu phân hoá học, phiếu thuốc trừ sâu, còn thể đổi cho chúng một ít lương thực. Nếu trồng rau, một cân lúa mạch cũng chẳng chia! Cậu còn chỗ nào phục?"

Tống Văn Xương ngửa cổ lên : "Đừng cho là , trồng hành với cà chua ai mà !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-143.html.]

Lần đến cả đại đội trưởng cũng nhịn , ông bảo hiểu chuyện gì thì nhanh chóng mang lúa mạch trở về , đừng mà kì kèo, đừng lời mà lên giọng khoe mẽ.

Tống Văn Xương thấy đại đội trưởng lời còn lên giọng khoe mẽ, đây rõ ràng là do thích nhưng thể chia lương chia thực cho đây mà. Lúc dây thần kinh mẫn cảm của trực tiếp chặt đứt, trông giống như điên lên ném luôn cái giỏ đang đựng lúa mạch xuống.

Tống Chiêm Kiệt vòng chạy tới, lên nhấc một chân đá cho Tống Văn Xương một đạp ngã xuống đất: "Nhìn cái dáng hèn hạ của xem, nếu lãng phí lương thực thì về nhà mà lãng phí! Đừng trò giả vờ đáng thương mặt khác. Cút!"

Hoàng Nguyệt Cô đến xé lòng, ôm đứa con của : “Con trai đừng tức giận, đừng nóng, con vẫn là trẻ con, nên tranh giành với .”

Ở thôn phía , mấy hộ đàn ông lười biếng, thích chơi bời lêu lổng, gạ gẫm phụ nữ, cùng Hoàng Nguyệt Cô mắt qua mày , nhịn mặt giúp cô , vài câu bóng gió.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa mới mở miệng Tống Chiêm Kiệt mắng trở về, một đám xám xịt câm miệng .

Hoàng Nguyệt Cô lau nước mắt, xin xung quanh: “Trẻ con hiểu chuyện, tha thứ cho nó. Nó chỉ là hiểu, vì lúc sức vì lữ đoàn, bây giờ thì nhẫn nại như thế.”

Chuyện là đang Khương Vân, khi ly hôn thì ở lữ đoàn tranh điểm công, cũng nhiều việc, vì ly hôn xong bản lĩnh như , thể khác nghi ngờ.

Bên bà Tống lập tức lớn tiếng : “Không , đúng là một kẻ ăn cháo đá bát. Lúc ở nhà ăn ngon, suốt ngày gì cả, nay ly hôn xong bản lĩnh như …”

Tống Trường Thuận mắng: “Bà mau xuống . Lúc ly hôn, ở nhà bà kiếm bao nhiêu điểm công? Giành mấy công việc mệt mỏi, bẩn thỉu, điểm công còn nhiều hơn lúc bà còn trẻ!”

Vương Thúy Hoa cũng la lên: “Không tồi, con dâu bất kể khi nào về nhà cũng nấu cơm phục vụ cho cả nhà, ở cữ cũng khâu đế giày cho cả nhà! Cả ngày mệt đến c.h.ế.t sống , sức đóng góp cho lữ đoàn? Nói cho cùng, đều là bà cản trở đồng chí Khương Vân đóng góp cho lữ đoàn! Chính là bà phá hỏng thứ!”

Loading...