Hoàng Nguyệt Cô ở thôn, cô ở đầu thôn tây, chỉ lúc ruộng hành sẽ gặp .
Trương Ái Anh: “Em ? Sau khi chồng cô qua đời, ông Phúc vẫn tài trợ cho con trai cô học. Sau đó bà già nhiều chuyện đến giảng hòa, bảo cô chăm sóc ông Phúc, về thành.”
Khương Vân a một tiếng: “Chênh lệch thế hệ ư.”
Trương Ái Anh nhỏ giọng : “Chính xác, cho nên ông Phúc đồng ý, hơn nữa ông Phúc cùng cha chồng cô còn là em chú bác. Sau đó chuyện gì xảy , ông Phúc chịu giúp đỡ.”
Từ nhỏ ông Phúc mất cha, đó ông dẫn ông tái giá gả nhà họ Viên, trai lớn hiểu chuyện đổi họ, vì nuôi sống ông hơn nên đổi họ ông thành Viên, mà cha dượng nhà họ Viên đối với ông cũng coi như ruột thịt, tình cảm sâu đậm, cho nên khi cha dượng c.h.ế.t cũng đổi trở về, vẫn kế thừa hương khói nhà họ Viên.
Những lười biếng nhiều chuyện trong thôn từng tính toán, ông Phúc là đàn ông giàu nhất lữ đoàn .
Năm đó ông xuất ngũ một khoản tiền, khi kết hôn ông trung đoàn trưởng dân quân công xã kiếm tiền, khi vợ c.h.ế.t cưới nữa, tiền đều tích góp . Sau đó, tiền lương trợ cấp quân sự của con trai ông gửi về cho ông, con trai ông hy sinh cũng một khoản trợ cấp.
Có từng đến nhà ông trộm, cái gì cũng tìm , còn vẫn luôn thu xếp giới thiệu bạn già cho ông, cũng ông Phúc từ chối.
“Nếu cô kết hôn hai, tìm một tuổi tương đương là ?” Khương Vân chút khó hiểu.
Trương Ái Anh: “Cô tái giá bằng tuổi, khẳng định cũng mang theo con, chừng cô còn sinh thêm một đứa nữa. Một đống con như , hai đứa nhỏ của cô chịu thịt, chắc chắn con trai cô thể học nữa.”
Cô nhún nhún vai, bộ dạng từ chối cho ý kiến.
“Cô coi trọng đứa con trai , ngớt lúc mang thai mỗi ngày đều mơ thấy những vì , lúc sinh càng là một ngôi lớn rơi trong bụng cô , con trai cô là Văn Khúc. Về đàn ông c.h.ế.t , bắt đầu nữa.”
Khương Vân suy nghĩ một chút, ánh mắt Hoàng Nguyệt Cô chút kỳ quái, thể bởi vì hiện tại ông Phúc là ông nội nuôi của Tiểu Hải và Tiểu Hà, cô cho rằng tiền đều cho Tiểu Hải và Tiểu Hà ?
Khương Vân lười nghĩ nhiều, mặt trời phơi nắng nhiều choáng váng.
Mọi đang bận rộn, đột nhiên một cô con gái hét lên: “Mẹ, !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-133.html.]
Mấy Khương Vân vội vàng theo tiếng , là Hoàng Nguyệt Cô ngất xỉu, con gái Nguyên Hoa gấp đến mức chết.
Các cô vội vàng chạy tới hỗ trợ, cởi hai nút áo phía cho Hoàng Nguyệt Cô, bóp nhéo .
Nguyên Hoa với Khương Vân: “Có thím còn nước , cho cháu uống vài ngụm .”
Khương Vân sốt ruột cứu , cũng cân nhắc giọng của cô bé đúng lắm, lấy bình nước, vợ của Chiêm Quốc giữ một phen.
Vợ của Chiêm Quốc lạnh lùng : “Khương Vân chỉ còn một ngụm nước, Tiểu Hải và Tiểu Hà còn uống.”
Khương Vân cô , vợ của Chiêm Quốc tên là Tôn Đồng, là một phụ nữ trẻ tuổi vô cùng điềm đạm rộng rãi, bởi vì cha chồng là bí thư, ở khắp nơi cô đều chú ý, cố gắng hết sức để cho cảm thấy vợ nhà cán bộ đặc thù.
Xưa nay Khương Vân từng thấy cô bài xích ai như , cho dù đối với thím hai Tống cũng từng trực tiếp như .
Có vẻ như một câu chuyện trong đó.
Trương Ái Anh vội vàng hòa giải, cầm của tới đây: “Của còn nhiều một chút, Khương Vân giữ cho đứa nhỏ uống, đứa nhỏ khát một lúc chợt nhịn .”
Hoàng Nguyệt Cô tỉnh , nước mắt lưng tròng, nụ vốn vẫn treo mặt còn, vẻ mặt uể oải mệt nhọc, ủ rũ thể tả.
Khương Vân một chút, thấy con trai của Hoàng Nguyệt Cô Tống Văn Xương , một đứa con trai 14 tuổi đến cắt lúa mạch?
Lúc bận bịu thu hoạch lúa mạch, nhà trường đều cho học sinh về nhà thu hoạch hoa màu, mà thu hoạch lúa mạch quy định già trẻ con phụ nữ mang thai đều xuống ruộng, Tống Văn Xương lý do gì đến.
Nguyên Hoa cảm ơn mấy xung quanh Dương Tinh vài : “Cảm ơn các cô cứu cháu.” Không giống như nước cũng cho uống.
Trương Ái Anh với Hoàng Nguyệt Cô: “Chị dâu, con trai lớn trở về , đến cắt lúa mạch?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng Nguyệt Cô thở hổn hển: “Văn Xương… Muốn sách, trời nắng nóng, nó là một đứa trẻ sách, … chịu .”
Trương Ái Anh: “Chịu nổi? Đó là do chị nuông chiều.” Đứa nhỏ năm sáu tuổi ruộng đều đang nhặt lúa mạch đây, cũng thấy ai chịu nổi.