Khương Vân đang từ biệt thì gặp nhân viên bưu điện công xã đang xe đạp đến, chỗ phía túi bưu phẩm màu xanh lá cây, chuyển phát hét lên: “Thanh niên trí thức Trịnh, thư.”
Trịnh Tất Thần chạy đến cầm lấy, thấy phong thư của ban biên tập Văn Tư tỉnh, lập tức nhiệt huyết sôi trào, nhịn lớn: “Khương Vân, nhận, nhận thật !”
Nhìn điệu bộ với lúc Phạm Tiến trúng cử khác là bao.
Cậu trực tiếp đưa thư cho Khương Vân xem, mặt vui vẻ đỏ bừng cả lên.
Khi gửi bản thảo ban biên tập , trúng tuyển thì cũng trả bản thảo, sẽ giữ bản thảo, nếu như hồi âm thì là tuyển chọn.
Khương Vân vui mừng cho , bí thư Tống thấy cũng chạy đến xem.
Khương Vân đưa bức thư cho bí thư Tống để ông mở phong bì xem .
Bí thư Tống gật đầu: “Được, để .” Ông đó mở phong bì thấy một tờ giấy thư gấp trong đó ghi vài dòng và một ít tiền giấy.
Bí thư tống sửng sốt: “Mẹ ơi, văn kiếm tiền thật, một bài văn nhỏ thể kiếm hơn mười đồng, trong thư nếu thêm nhiều bài thì tiền sẽ tăng lên.”
Trịnh Tất Thần giải thích cho ông một chút, văn thì cũng chỉ nhận lương mới chỉ là hai năm bắt đầu chính sách mới, thể gửi bản thảo.
Khương Vân : “Bí thư, bác cũng thể thử một chút về lịch sử xây dựng của lữ đoàn chúng .”
Bí thư Tống nhanh chóng xua tay: “Thôi bỏ .”
Chẳng lẽ ông cho mấy thanh niên là khi bản còn bé bài văn ba trăm chữ còn bứt tóc đến hói đầu, thầy cô giáo đánh tay?
Bản thích hợp các cuộc họp, công việc chỉ là văn nhân tri thức thôi.
Ông tự an ủi bản như thế.
Khương Vân chúc mừng Trịnh Tất Thần, vạn sự khởi đầu nan, hiện tại bản thảo của trúng tuyển về sẽ còn nhiều hơn.
Trịnh Tất Thần đưa hết tiền cho Khương Vân: “Đây là tiền ăn!”
Sau đó chạy về văn phòng những cảm hứng mới, vì sợ rằng nếu sẽ bay mất.
Khương Vân đành nhận tiền, trở về ghi sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-121.html.]
Khương Vân về nhà thấy câm đang cho gia súc ăn rau dại, thích cắt rau dại mà Khương Vân trồng tường ngoài sân để chăn nuôi gia súc
Bởi vì dùng nước linh tuyền tưới cho nên các con vật đặc biệt thích ăn, thấy chúng nó thích ăn như câm vui vẻ, thích giao tiếp với , điều duy nhất quan tâm là động vật.
Lúc Khương Vân ngang qua đặt một quả cà chua cho đó về nhà dọn dẹp.
Trời đang nóng dần lên, cô mau chóng may quần áo mới cho hai đứa trẻ
Phiếu vải lúc khan hiếm, các nhà đều dư dả, ngoại trừ cô tự mua, nhà đẻ cũng thể giúp đỡ. Bởi vì trong nhà đông con, đứa lớn mặc chật thì đến đứa nhỏ, dư thừa.
Cô giữ vụn vải để thể đế giày, khâu đế giày thành nhiều lớp.
Bọn trẻ lớn nhanh, giày mau chật, mà bọn chúng hoạt động nhiều nên giày dễ hỏng. Vì trẻ em mỗi nhà cơ bản đều tất mùa đông, thời tiết ấm thì dép cỏ, hai đứa nhóc cũng ngoại lệ.
Khương Vân cho mấy đứa nhỏ đôi giày vải mới.
Đang bận rộn, bên ngoài truyền đến âm thanh đùa của hai đứa nhỏ còn tiếng ông Phúc đang chuyện với Trần Phúc Cơ.
Khương Vân vội vàng ngoài, nhanh thấy cùng về: “Anh Trần cũng ở đây , hôm nay xong sớm ?”
Cô giúp ông Phúc khiêng nồi sắt, Trần Phúc Cơ trực tiếp giúp bọn họ chuyển nó đặt lên bếp, bếp ông Phúc dùng bùn trám nhiều .
Trần Phúc Cơ : “Em gái, cô , chính sách đổi, tùy ý nuôi gà!”
Được nuôi gà tự do, ai cũng đều mua gà, hiện tại còn đủ bán. Lữ đoàn khẳng định cũng đủ bán nên bọn họ còn cần thu mua nhiều trứng, ấp trứng để nở nhiều gà hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Việc cần Khương Vân hỗ trợ, mười con sống ba, bốn con thậm chí là hai ba con, bây giờ thể sống tám đến chín con là .
Thật cũng trông mong mười con đều thể sống.
Tiểu Hải chạy phòng lấy sổ sách ghi thu nhập ngày hôm nay, tuy bé còn học nhưng đầu óc nhạy bén tính toán sổ sách nhanh rõ ràng.
Tiểu Hà thì chạy nhặt rau dại, kêu cúc cúc cúc, tất cả gà mái ngoài sân đều bay đến.
Ăn rau dại là tín hiệu để chúng nó là sắp ăn nước linh tuyền!
Tiểu Hải dùng bút chì chỉ gà và đếm: “…18, 19, 20, chú Trần, chú một con cũng thiếu.”