Khương Vân lập tức hiểu : "Chị là đừng lên xà ngang của nhà nữa, đó bẩn bao nhiêu, đừng để nó mê hoặc!"
Cô lấy móng vuốt của con mèo đen xuống và thổi đôi mắt xám, mặc dù cô liệu con mèo nheo mắt .
Sau khi thổi xong, con mèo đen ngay lập tức nhà, chỉ là lảo đảo như say rượu, thậm chí còn đụng ngưỡng cửa một cái mới bò
Khương Vân: "..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi tắm rửa và quần áo, cô đến bên giường trong nhà thì phát hiện hai em cạnh và ngủ trong chăn.
Trẻ em hoạt động nhiều ban ngày, thật mệt mỏi, ban đêm chỉ cần ngả đầu là thể ngủ.
Cô từ từ lau khô tóc, con mèo đen bệ cửa sổ. Nó yên lặng ở đó với cái đuôi của , một đôi mắt mèo hổ phách lộ từ khe hở.
Cô mỉm , lấy vải để lau nước cho nó, nhưng thấy rằng nó khô một nửa, lẽ vẩy từ .
Cô chọc nó dậy và bộ hai bước, thấy nó thì yên tâm.
"Chúc ngủ ngon." Khương Vân đưa nó dán má, đó thổi tắt đèn ngủ.
Trong bóng tối, con mèo đen chằm chằm cô với đôi mắt sáng lấp lánh, giống như một nhà triết học đang suy ngẫm.
Chờ Khương Vân chìm giấc ngủ say, nó nhảy xuống bệ cửa sổ và bên gối Khương Vân lẳng lặng cô chăm chú. Thật lâu , nó vươn chân chạm lòng bàn tay cô, đó cúi đầu l.i.ế.m liếm.
Trong vô thức, lòng bàn tay của cô cũng thể thấm nước linh tuyền óng ánh. Nó l.i.ế.m lòng bàn tay của cô thì lòng bàn tay nổi lên một biểu tượng bí ẩn.
Đó là một ký hiệu phức tạp và bí ẩn, từ từ trở nên lớn hơn biến thành một mảng ánh sáng lồng cả cô và nó.
Cuối cùng, vết nước từ từ thấm cơ thể nó cho đến khi tất cả biến mất.
Cô vẫn ngủ ngon, gì về chuyện , nhưng con mèo đen trở nên nôn nóng và đau đớn.
Nó phát tiếng meo meo đau đớn và ngã xuống giường ngay lập tức. Một lát , nó cố gắng để dậy, lắc lư về phía bệ cửa sổ.
Nó chui khỏi cửa sổ, rơi mạnh xuống luống rau dại ở ngoài cửa sổ. Sau đó nó cố gắng để leo lên tường và chạy ngoài dọc theo mái hiên.
Nó nhảy xuống bức tường sân và chạy đường. Con mèo gần đó thấy tiếng động, vội vã trèo lên tường và chạy đường theo nó, nhưng nó gầm nhẹ đe dọa nên sợ hãi mà dừng .
Đêm đó, những sống trong thôn mơ hồ thấy tiếng la hét của mãnh thú trong giấc ngủ của họ. Mà già dễ thức ban đêm, khi tỉnh thì chính xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-110.html.]
Từ khi ông Phúc đến nhà Khương Vân ăn cơm thì chất lượng giấc ngủ mỗi buổi tối vô cùng , nhưng vì tối nay đột ngột tỉnh giữa đêm.
Ông dậy và nhà vệ sinh. Khi trở về, ông thấy một ngọn lửa mơ hồ ở phía ngọn núi phía bắc. Nó giống như một tia chớp, nhưng rõ ràng trời cũng sấm sét và mưa, thể sét?
Chẳng lẽ là mang theo đèn pin lên núi tìm cái gì?
ngọn núi gì đáng ngạc nhiên, ngoại trừ cây cối, bụi cây và đá thì thể tìm gì chứ?
Một lát , ánh lửa biến mất và tiếng gầm gừ cũng dừng .
Ông Phúc nhoài ở phía cửa sổ để một lúc mà cũng thấy gì khác thường nên ông lên giường tiếp tục ngủ.
Mà bây giờ những con mèo trong làng leo lên mái nhà của chúng và xung quanh phía ngọn núi. Sau một lúc, chỉ thấy một bóng đen chạy cùng với một tia sáng trong suốt. Khi nó chạy, ánh sáng trong suốt như những ngôi rơi xuống và biến mất.
Khi nó thôn thì cũng hòa nhập với bóng tối.
Lúc hừng đông, Khương Vân tỉnh thì thấy lòng bàn tay chút ngứa. Cô đưa tay gãi thì đối diện với đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của mèo đen.
Trông nó khác, cụ thể khác ở thì cô thể .
Khương Vân nó, đôi mắt nó lạnh lẽo, lúc hình như thêm chút gì đó.
Cô đang tự hỏi thì hai em thức dậy.
"Mau mặc quần áo hái rau dại, gà con đói quá !" Hai em nhanh chóng mặc quần áo.
Tiểu Hà thấy mèo đen, : "Anh Tiểu Dã hôm nay trai quá!"
Khương Vân: "Đẹp trai?"
Còn mèo trai?
Cô , con mèo đen thực sự , còn gầy trơ xương như lúc mới gặp. Đôi mắt càng thêm sáng bóng hồn, bộ lông mượt mà óng ả như sa tanh, xinh uy vũ.
Tiểu Hải cũng quan sát một chút: "Hình như Tiểu Dã lớn hơn một vòng?"
Khương Vân: "Lớn hơn một vòng?"
Cô cũng kỹ hơn, ồ, hết, con mèo còn cao hơn.