Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-04-26 16:04:03
Lượt xem: 315
Phân nhà 2
“Văn Sinh, rửa tay ăn cơm.” Phong Ánh Nguyệt đeo tạp dề thò đầu ra từ nhà trên.
“Văn Sinh mau vào đây.”
“Trời lạnh như vậy cóng rồi đi? Mau tới uống một chén canh thịt dê.”
“Chú ba chú ba, ăn thịt dê nào!”
“Cha, ngồi cạnh con này.”
“Sao có thể ngồi vào bàn bọn nhỏ chứ, Văn Sinh, ngồi ở đây này, chúng ta uống một chén.”
Rất nhiều người cùng đến chào hỏi Đường Văn Sinh, anh còn chưa được uống canh thịt dê mà đã cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
“Nào.”
Vừa mới vào nhà không lâu, chỉ nghe thấy tiếng bọn nhỏ ồn ào nhốn nháo.
“Tuyết rơi rồi!”
“Con muốn đi đắp người tuyết!”
“Yêu Muội, em dám mang Lỗi Tử đi đắp người tuyết thì em xong đời đó!”
Phong Ánh Nguyệt nhìn ra ngoài, quả nhiên tuyết đang rơi, anh hai Đường đứng dậy đóng cửa nhà trên lại, để tránh thổi tới người già trẻ nhỏ trong phòng.
Thiết Đản lần đầu nhìn thấy tuyết, không kìm nổi quay đầu nhìn ra sân, Đường Văn Tuệ nhìn thấy vậy, trực tiếp ôm nó ngồi sang một bên, bên đó nhìn không thấy bên ngoài.
“A!”
Thiết Đản không vui, mím môi vẫy vẫy tay nhỏ.
“Nào nào, nhìn xem đây là cái gì?”
Chương Nam Tuyền cầm đồ chơi nhỏ đùa Thiết Đản, Thiết Đản rất nhanh bị dời lực chú ý.
Đợi đến ban đêm sau khi xem hết TV chuẩn bị trở về nhà mấy người bác cả Đường mở cửa xem xét, chỉ thấy trong sân đã có một tầng thật dày.
“Từ từ thôi.”
Cha Đường nhìn một chút, nói với bọn họ.
Năm người trẻ tuổi đều đỡ lấy người già trong nhà, bọn nhỏ nắm c.h.ặ.t t.a.y người lớn, chờ bọn họ đi hết, trong sân đều là dấu chân, nhìn còn rất đẹp.
“Anh cảm thấy cả người đầy mùi dê.” Đường Văn Sinh vào nhà sau, nói với Phong Ánh Nguyệt.
Rõ ràng bọn họ ăn cơm trưa xong đã đun nước tắm rửa.
“Không có, anh ảo giác thôi.” Phong Ánh Nguyệt đang cho Thiết Đản bú: "Nếu không anh ôm Thiết Đản một lát, để con khử mùi cho.”
“Ý này hay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-413.html.]
Đường Văn Sinh cười cởi áo ngoài lên giường, chờ Thiết Đản uống sữa xong, lập tức dán vào người con, người Thiết Đản thơm ngào ngạt, Đường Văn Sinh dùng lực hút bé con.
“Anh đã làm phẫu thuật.”
Chờ Thiết Đản ngủ rồi, Đường Văn Sinh bỗng nhiên nói.
Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu, tay bị Đường Văn Sinh bắt lấy, cô mấp máy môi nói với Đường Văn Sinh: “Sao không đợi em ở nhà rồi làm?”
Cũng còn có người chăm sóc.
“Cũng không phải phẫu thuật lớn gì.” Đường Văn Sinh nắm vuốt tay cô cười cười, một cái tiểu phẫu buộc ga-rô mà thôi.
Phong Ánh Nguyệt không nói chuyện, chỉ lại gần ôm lấy đối phương, đứa nhỏ cũng không ngủ giữa hai người, chỉ sợ đè vào con, hai vợ chồng ôm nhau cũng không ảnh hưởng nó.
Tết này cũng náo nhiệt như những năm qua, Thiết Đản cũng được bác cả Đường chia cho một miếng bánh ga-tô nhỏ, mặc dù chỉ có một miếng.
Vẫn là tiếp đãi người đến chúc tết như cũ, sau đó đi khắp nơi chúc tết, làm xong thì nghỉ ngơi mấy ngày lại khai giảng.
Sau khi khai giảng, cuộc đời học sinh tiểu học của Nguyên Đản và Tần Lưu Hải sẽ kết thúc, tháng sáu tốt nghiệp tiểu học, thành tích của bọn chúng xếp tốp đầu, rất thuận lợi được xếp vào lớp 7A1 cấp hai, thuộc về lớp có thành tích khá tốt.
Mà hai đứa nhỏ cũng cao lên không ít, đã cao đến tai Phong Ánh Nguyệt.
Sau khi nhận được thành tích chia lớp, đến lớp cấp hai báo danh, sau đó lại được nghỉ hè.
Vừa vặn nhà cậu Lưu gọi điện thoại tới, nói chuyện kết hôn của Lưu Phân, mời bọn họ đến uống một chén rượu mừng.
Lúc Thiết Đản ra đời, Liêu Thiên Cường và cậu Lưu đều tới, cho nên họ cũng nên đến uống chén rượu mừng này.
Thế là hai vợ chồng Phong Ánh Nguyệt mang theo hai đứa bé đến thành phố.
Đối tượng Lưu Phân tái hôn lại là ông chủ tiệm sách Phú Cường, đối phương cũng đã ly dị, không có con, đeo một cặp kính, hơi mập, cười lên lại rất phúc hậu.
Mấy năm không gặp, Vĩnh Bình cũng cao hơn không ít, cậu bé vốn lớn hơn Nguyên Đản vài tuổi, bây giờ đã là thanh thiếu niên, nhưng mà vị thiếu niên này đang vỡ giọng, nói chuyện như vịt đực, cạc cạc.
Nguyên Đản và Vĩnh Bình tụ lại với nhau, cũng không phải một hai ngày là có thể tách ra, Phong Ánh Nguyệt cho nó tiền tiêu vặt, dặn dò vài câu rồi để bọn chúng đi chơi.
Cậu Lưu ôm Thiết Đản thích không buông tay: "Thiết Đản, nhìn này.”
Nhưng Thiết Đản lại nhìn chằm chằm về phía Nguyên Đản và Vĩnh Bình chạy mất: "A a a!”
“Các anh được nghỉ, cho anh ấy đi chơi thoải mái, không thể ngày nào cũng trông con chứ.” Phong Ánh Nguyệt muốn nói lý với nó.
Thiết Đản không nghe, gào khan vài câu, sau đó ngoan ngoãn bị xe hơi nhỏ hấp dẫn chú ý.
Ở lại nhà cậu Lưu hai ngày, sau đó người một nhà cùng đến nhà khách, lại gặp bạn cùng phòng đại học của Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt, ăn bữa cơm, uống trà, chơi khoảng một tuần, lúc này mới mang quà mua cho mọi người về nhà.
Lần này, Đường Văn Sinh xin nghỉ phép.
Sau khi trở về thì bắt đầu tăng ca.
Bởi vì ngày càng có nhiều người ở trong trường, tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông ở cùng một chỗ, kiểu gì cũng sẽ xảy ra một chút việc gây gổ bắt nạt, cho nên hiệu trưởng của ba cấp nhao nhao nộp đơn lên Bộ Giáo dục xin phân nhánh, xây trường tách biệt.
Rất nhanh được phê chuẩn.