Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-04-25 15:14:09
Lượt xem: 367
Chuyển nhà 4
Sau khi về quê, Phong Ánh Nguyệt còn để một ít chậu cây ở trong góc, lúc này cô mới khóa cửa nhà, dẫn theo Nguyên Đản được nghỉ học và mẹ Đường cùng về nhà.
Tống Chi rất không muốn bọn họ dọn nhà đi, ngược lại chị dâu Triệu cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, bây giờ quan hệ giữa cô ấy và cô không được như lúc trước, nếu Phong Ánh Nguyệt vẫn cứ ở nhà ngang, cô ấy cũng không biết làm sao có thể ở chung với đối phương.
Phong Ánh Nguyệt cũng không quan tâm chị dâu Triệu nghĩ như thế nào, cô chỉ một lòng nghĩ cách bài trí căn nhà nhỏ của mình, sau đó cùng Đường Văn Sinh trải qua mùa hè nóng bức lại vui vẻ.
Mùa hè năm nay vô cùng nóng bức, có điều đội sản xuất đã thông điện, Đường Văn Sinh cố ý đi mua mấy cái bóng đèn về gắn, ban đêm lúc rửa chân dưới mái hiên chỉ cần mở đèn lên là cả sân đều trở nên sáng sủa.
Đường Văn Sinh còn cầm đèn pin anh mua ở trên tỉnh về cho cha Đường và anh hai Đường: “Loại trước kia sử dụng pin, em cảm thấy không tốt như loại này, cái này dùng điện, sử dụng hết rồi thì nạp điện dùng tiếp, vừa thuận tiện lại vừa có thể dùng lâu dài.”
“Cái này tốt, cái này tốt.”
Anh hai Đường rất thích.
Buổi tối lúc đi tiểu đêm, cầm đèn pin là có thể đi ra ngoài.
Xuân Phân bế đứa nhỏ tới nhà chơi, bị Phong Ánh Nguyệt ôm lấy, hôn mấy lần: “Búp bê nhỏ này, ái chà, bị rôm sảy rồi?”
Cô phát hiện trên n.g.ự.c đứa nhỏ bị rôm sảy liền vội vàng rón rén dời đi, không đụng tới chỗ đó.
“Chà xát phấn rôm rồi.” Xuân Phân bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay nóng quá, cũng chẳng có cách nào.”
“Đúng vậy.” Mẹ Đường gật đầu: “Mặc quần áo lên một lúc, cử động hai cái là ướt liền.”
Cũng may Nguyên Đản không bị nổi rôm sảy, có điều cả người cậu nhóc vì phơi nắng mà đỏ ửng lên.
Cậu nhóc này rất nghịch ngợm, thích đi ra ngoài cùng với mấy bạn nhỏ lên cây bắt chim, xuống sông mò cá.
Mấy con cá bị cậu nhóc bắt về được anh hai Đường dùng lá cuối tay bọc lấy rồi đốt lên, sau khi nướng giòn thơm rồi, bỏ một ít muối vào trong chén nhỏ, quấy lên, đưa cho Nguyên Đản, để cậu nhóc chia cho A Tráng và Yêu Muội làm đồ ăn vặt.
Vì thế nên cả mùa hè này, Nguyên Đản đều rất nhiệt tình.
Đầu tháng tám, Chương Thục Phân đính hôn, gả cho một người đàn ông của đội sản xuất kế bên, hôm đính hôn, đám người Phong Ánh Nguyệt còn đi qua hỗ trợ.
Bây giờ việc trong hay ngoài nhà Đường Văn Tuệ đều giỏi cả, không cần bọn người mẹ Đường quan tâm, nếu cô ấy nhớ người nhà thì sẽ về thăm nhà một chút, giúp đỡ thu dọn nhà cửa, nấu một bữa cơm.
Lúc đầu mẹ Chương cũng muốn để Chương Thục Phân gả cho người trong thôn, nếu không phải không có ai thích hợp thì là Chương Thục Phân không ưng người ta, tìm tới tìm lui, cuối cùng rơi vào đội sản xuất kế bên, cũng may hai đội gần nhau, đi đường chỉ hơn bốn mươi phút là tới, cũng coi như gả gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-338.html.]
“Chị dâu ba.” Hôm đó, Phong Ánh Nguyệt đang ở trong nhà đem đống quần áo và chăn màn mùa đông ra ngoài phơi, Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền cùng đi tới: “Cha có ở nhà không?”
“Có.” Phong Ánh Nguyệt đáp lời, vừa thu hoạch hoa màu chưa bao lâu, đây chính là thời gian nhàn rỗi: “Có chuyện gì sao?”
Hai người cùng đi tới cửa.
“Có, hai mươi hai tháng này Thục Phân gả chồng.”
“Hả?”
Chị dâu hai Đường từ trong chuồng bò đi ra, nghe vậy kinh ngạc hô lên: “Không phải mới đính hôn có mấy ngày sao?”
Thế nào cũng phải nửa năm nửa chứ.
Đường Văn Tuệ bưng cốc sứ lên, hớp một ngụm trà lạnh: “Nhà trai bên kia cho người tới nói, ông cụ nhà bọn họ có chút không khỏe, cần nhanh chóng tiến hành lễ cưới, vui mừng hớn hở.”
“Đúng vậy.” Chương Nam Tuyền gật đầu, nhìn cha mẹ Đường: “Cho nên mời cha mẹ, anh, chị dâu vào ngày hai mươi hai tới giúp một tay.”
“Được.” Cha Đường không hỏi gì thêm lập tức gật đầu: “Hôm cưới dùng xe bò không?”
“Có dùng.” Chương Nam Tuyền gật đầu.
Bọn họ đang thương lượng ngày Chương Thục Phân gả chồng xem nên chuẩn bị những đồ vật gì, bên này chị dâu hai Đường nắm lấy tay Đường Văn Tuệ mà truy hỏi tới cùng.
“Không phải cha mẹ chồng em ấy đấy chứ?”
“Không phải, là ông nội của nhà trai.” Đường Văn Tuệ nhỏ giọng nói: “Tuổi cũng lớn lắm rồi, vốn cũng còn khỏe, ai ngờ mấy ngày trước đi ra ngoài bị té ngã, bây giờ trông không ổn lắm, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, cho nên trưởng bối hai nhà thương lượng, quyết định cuối tháng tiến hành chuyện tốt này luôn.”
“Cũng được.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu: “Phải chuẩn bị kỹ càng mới được.”
“Nói tới lại sầu cả người.” Đường Văn Tuệ thở dài: “Mấy thứ như chăn bông thì có thể lập tức đặt mua, nhưng của hồi môn có tủ quần áo và rương không thể làm được trong thời gian ngắn như thế này, chỉ có thể tìm mua ở mấy chỗ thợ mộc đã làm sẵn thôi.”
Có điều đại đa số đều là hàng đặt trước, một chốc một lát đúng thật khó tìm, nếu ra cửa hàng tìm mua thì cũng sẽ tốn một số tiền không nhỏ, mấu chốt là nó không lớn, những cửa hàng đó chủ yếu đều bán cho người trong thành phố, nho nhỏ tinh xảo, không thích hợp với nông thôn.
“Đúng vậy.” Chị dâu hai Đường gật đầu: “Lúc trước khi chị và anh hai em đính hôn, cha mẹ chị đã bắt đầu mời người làm tủ quần áo và rương, thế mà còn tốn tới hơn ba tháng đấy.”
“Thì thế, bây giờ trong nhà cũng đang đau đầu chuyện này.” Đường Văn Tuệ lại uống một hớp trà: “Thục Phân còn nói không cần đồ cưới, đây không phải đang nói nhảm sao?”
“Chuyện này gấp gáp quá, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, chắc là trong lòng cô ấy cũng bị ngột ngạt tới hoảng.” Vốn dĩ mọi thứ đều có thể từ từ làm, bây giờ bỗng nhiên gả gấp, chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ sốt ruột cả.