Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-04-23 20:47:09
Lượt xem: 299
Cha con giận dỗi 4
Lúc ấy bọn họ đã đồng ý, kết quả là vừa mới ra khỏi nhà máy sản xuất giấy, bọn họ đã đi thẳng tới nhà ngang. Lúc bác Ngô gọi Phong Ánh Nguyệt xuống, cô còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Bạn học của cháu á?"
Cô chạy xuống nhìn một cái thì phát hiện ra đó là mấy bạn học lớp mười hai. Bình thường cô hay chia sẻ không ít phương pháp học tập ở trong lớp nên cũng quen biết một số người. Mấy người này chính là những người thường hay nói chuyện với cô.
"Tôi sống ở tầng năm. Mọi người lên trên uống chút trà lạnh nhé."
Phong Ánh Nguyệt vui vẻ mời.
Thấy dáng vẻ cô không giống như là đang khó chịu, mấy bạn học hai mắt nhìn nhau một cái rồi theo chân nhau đi lên tầng.
Chờ đến khi nghe thấy câu hỏi cẩn thận của bọn họ rồi, Phong Ánh Nguyệt mới nhận ra là bọn họ đã hiểu nhầm. Chỉ là cô cũng rất cảm động.
"Cảm ơn mọi người đã nghĩ cho tôi, chỉ là đây đúng là do tự tôi để cơ hội lại cho người khác..."
Lúc Đường Văn Sinh tan làm về nhà thì thấy trên bàn toàn là món mà mình thích ăn. Nguyên Đản đang giúp mẹ nó bưng bát đũa: "Cha, đừng có ngẩn người ra đó nữa, qua ăn cơm."
Bây giờ thằng nhóc này ăn nói rất lanh lợi, có lúc còn khiến người ta rất bực mình.
Đường Văn Sinh rửa tay ngồi vào bàn rồi cười nhìn Phong Ánh Nguyệt: "Mấy bạn học kia đã tới đây rồi hả?"
"Đúng thế, bọn họ bảo vốn là anh mời bọn họ trưa mai tới ăn cơm nhưng bọn họ sợ lát nữa anh tan làm về sẽ đe doạ em, không cho em nói thật nên vừa ra khỏi nhà máy sản xuất giấy đã tới tìm em ngay."
Phong Ánh Nguyệt nói mà khó nhịn được cười.
Đường Văn Sinh cũng không cảm thấy bất ngờ: "Bọn họ cũng rất tốt bụng. Có một số người có lòng nhưng lại chỉ dùng để vui vẻ vì có tên mình trong danh sách thôi chứ được mấy ai quan tâm tại sao người đứng hạng nhất không đi học đại học."
"Đúng vậy." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Em đã nói với bọn họ là trưa mai vẫn phải tới rồi. Chúng ta mời bọn họ ăn bữa cơm."
"Được."
Đường Văn Sinh múc một bát canh đặt tới trước mặt Phong Ánh Nguyệt, làm ngơ cái bát nhỏ đang đưa tới của Nguyên Đản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-252.html.]
Nguyên Đản vẫn kiên trì giơ bát về phía trước.
Phong Ánh Nguyệt làm như không nhìn thấy. Hai ngày nay cha con hai người này đang ầm ĩ giận dỗi nhau ấy mà.
"Cái gì đấy?"
Lúc cái bát sắp bị Nguyên Đản dí đến trước mặt, Đường Văn Sinh mới không nhịn được hỏi.
Nguyên Đản đảo mắt một vòng: "Con muốn ăn canh mướp. Cha múc cho con với."
"Lớn tướng vậy rồi không biết tự múc à?"
Mặc dù nói thì nói vậy chứ thấy nó giơ đến nỗi tay tê rần, còn hơi run lên, cuối cùng Đường Văn Sinh vẫn giơ tay nhận lấy, sau đó vừa múc canh cho nó vừa hừ lạnh nói.
"Con vẫn còn là trẻ con." Nguyên Đản nhìn bát canh mướp được đặt trước mặt mình, cười rộ lên: "Cha, cha đừng nóng giận, lần sau con sẽ không in dấu lên mặt cha nữa đâu."
Ngày hôm trước, Đường Văn Sinh đang nằm trên ghế trúc nghỉ ngơi thì đột nhiên Nguyên Đản nghe lời Triệu Thiên dựt dây, chạy vào nhà bôi son đỏ của Phong Ánh Nguyệt lên cái miệng nhỏ nhắn của mình, sau đó hôn lên mặt anh mấy cái liền.
Lúc Đường Văn Sinh mở mắt ra thì thấy son trên miệng Nguyên Đản đã in gần hết lên mặt anh rồi. Ngoài miệng nó lúc đó chỉ còn lại có chút xíu màu đỏ nữa thôi.
Đường Văn Sinh cũng không nghi ngờ gì, trái lại còn bế Nguyên Đản lên giơ cao cao mấy lần.
Triệu Thiên nín cười gọi Đường Văn Sinh xuống tầng chơi bóng rổ, thế là Đường Văn Sinh bèn đi theo xuống.
Trên đường xuống tầng, bọn họ bị mấy thím mấy bác và mấy người bạn nhìn chằm chằm. Đường Văn Sinh cảm thấy không thoải mái nên giơ tay lên lau mặt một cái, chỉ thấy tay mình toàn màu đỏ.
Anh cả Vương nhịn cười đưa gương cho anh xem. Sau khi nhìn thấy đống dấu vết trên mặt mình, Đường Văn Sinh tức giận đến nỗi đè Triệu Thiên ra nện cho một trận, sau đó lại lên tầng tìm Nguyên Đản. Kết quả là Nguyên Đản đã núp sau lưng Phong Ánh Nguyệt rồi, hơn nữa còn đã thẳng thắn khai báo hành vi phạm tội cho cô nữa.
Cuối cùng thì anh cũng không đánh nó nhưng hai cha con lại ầm ĩ giận dỗi nhau.
Nghe nó nhắc tới chuyện kia, Đường Văn Sinh nghiến răng ken két: "Tốt nhất là con nên nói lời giữ lời."
Nguyên Đản toét miệng cười một tiếng rồi thoả mãn húp nước canh trong veo ngọt lành.
Phong Ánh Nguyệt nhịn cười, cũng bưng bát canh lên húp.