Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 87: Tham Lam
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:06:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm lão thở dài một tiếng, vẻ mặt chút bi thương : “Đây là của hồi môn mà mẫu của phu nhân để cho nàng . Vốn dĩ cần để cho nữ nhi của chúng , nhưng chúng sinh bốn đứa nhi tử. Phu nhân khi vẫn còn tiếc nuối, dặn dò để những sản nghiệp cho tôn nữ của chúng . Có lẽ bốn đứa bất tài đó, chỉ lão đại Tinh nhi thế , tuổi cũng còn thể thấy tôn nữ đời .”
“…” Lời Triệu Hồng tiếp lời, bởi vì bốn thiếu gia nhà họ Thẩm thật sự sinh nữ nhi.
Triệu Hồng thật, tránh Thẩm lão đau lòng, cách nhất chính là im lặng, trong lòng nghĩ: Nói là cổ đại trọng nam khinh nữ ?
Nguyên chủ là chiêu tế, Thẩm phu nhân cũng là chiêu tế, thậm chí luật pháp triều đình cũng điều lệ rõ ràng về chiêu tế, dường như nàng xuyên đến một thời cổ đại thuần túy!
Triệu Hồng mở lời, chỉ chút tò mò, Thẩm lão đưa những thứ cho nàng xem là ý gì, chẳng lẽ nàng Thẩm Nam Tinh bảo quản?
“Sản nghiệp trong nhà nhất định sẽ bốn đứa tiểu tử thối chia chác hết, những năm cũng mua sắm một ít, đều sẽ để cho Tinh nhi. tâm nguyện của phu nhân, thành trong lúc sinh thời.” Nói xong, Thẩm lão về phía Triệu Hồng.
“…” Cái gì?
Triệu Hồng nhướng mày, lời của Thẩm lão cho bối rối, chúng thể thẳng vấn đề ?
“Kỳ thực phu nhân của là do nhạc phụ nhận nuôi. Năm đó, nhạc mẫu khó sinh, dù điều dưỡng thế nào cũng chẳng thể hồi phục. Nhạc phụ e nhạc mẫu chịu nổi đả kích, dám báo việc ái nữ yểu mệnh, bèn nhận nuôi phu nhân của . Thế nhưng mẫu tử liên tâm, nhạc mẫu phát hiện sự thật, mãi đến lúc lâm chung mới thẳng với nhạc phụ , đồng thời dặn dò nhạc phụ dù tái giá cũng nuôi dạy phu nhân thật , và phần hồi môn của bà nhất định để cho phu nhân .”
“Khi phu nhân mới độ bốn, năm tuổi, vì nhớ nên lén lút sang , vặn những lời . nhạc phụ nhạc mẫu tình thâm vô cùng, cả đời tái giá, phu nhân liền giấu kín bí mật trong lòng, cũng mãi đến khi tạ thế mới cho , mong nàng bảo vệ Thẩm gia, đừng để Thẩm Ký Y Quán tiêu biến, đừng để liệt tổ liệt tông Thẩm gia thiếu cúng bái.”
Thẩm lão xong những lời , thở dài một tiếng, khóe mắt rưng rưng.
Chỉ là Thẩm lão vì nhạc phụ nhạc mẫu tình sâu thọ, vì vận mệnh phu nhân thăng trầm may mắn, mà rốt cuộc sớm tạ thế?
Dù Thẩm lão chỉ kể sơ lược, chẳng hề chút cảm xúc nào lay động. Triệu Hồng vẫn thể hình dung , hai vị lão nhân khuất của Thẩm gia ân ái nghi ngờ đến nhường nào.
Mèo con Kute
Mà Thẩm phu nhân khuất cũng nhất định là một tri ân thiện lương.
Một bí mật lớn đến , phỏng chừng là ngoài đầu tiên , ngay cả Thẩm thị nhất tộc cũng chẳng nội tình, bằng thì Thẩm Ký Y Quán sớm Thẩm thị nhất tộc chiếm đoạt .
Triệu Hồng chợt chút hiểu, Thẩm lão vì cớ gì kể những điều cho nàng , bí mật thế chẳng nên giấu kín trong lòng ?
Thẩm lão nghi hoặc của Triệu Hồng, bèn : “Cô nương cứu mạng hai ông cháu , cho cô nương bao nhiêu bạc cũng đủ . Để Thẩm thị truyền đời, là tâm nguyện lớn nhất của cùng vong thê và nhạc phụ nhạc mẫu. Triệu Hồng , tiểu tử Tinh Nhi mực yêu mến cô nương, còn hơn cả phụ và mấy vị thúc thúc của nó nữa. Tuổi cao, chẳng ngày nào sẽ đoàn tụ cùng vong thê, điều bận lòng nhất Thẩm Ký, cũng chẳng bốn tên nghiệt chướng , mà chính là Tinh Nhi đó.”
“Thẩm lão...” Trong lòng Triệu Hồng lờ mờ phỏng đoán, nhưng thực sự xác định, nhất thời nên mở lời thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-87-tham-lam.html.]
“Cứ xem như viên mãn một tâm nguyện của cùng vong thê, cũng chẳng cần cô nương đổi họ, nữ nhi nuôi của chúng thì ?” Sợ Triệu Hồng cự tuyệt, Thẩm lão : “Kỳ thực còn một tư tâm, nếu cô nương là cô mẫu của Tinh Nhi, cô nương dẫn dắt vài năm cũng chẳng ai dám lời gièm pha. Ta còn tinh lực dạy dỗ thằng bé nữa , nhưng nó chút bài xích với những khác trong nhà, e rằng lâu ngày tính tình thằng bé sẽ trở nên cổ quái.”
“...” Triệu Hồng câm nín, ngẩng đầu vọng thiên, mái nhà đen như mực, chợt hỏi thăm xuyên đại thần một tiếng.
Đại thần nghĩ kiếp nàng sống quá cô độc ư? Nên kiếp để nàng trở thành hộ chuyên nuôi trẻ nhỏ ?
Chẳng đợi Triệu Hồng mở lời, Thẩm lão đẩy địa khế sang, : “Đây là của hồi môn cùng nghĩa mẫu của cô nương chuẩn cho cô nương đó, tuy chút muộn màng, nhưng tâm ý vẫn như .”
“Thẩm lão, thể...” nhận.
“Cứ quyết , còn đến căn nhà tranh tu khổ hạnh nữa. Tinh Nhi cứ để cho cô nương, thằng bé loại kiêu căng, cô nương cứ đối đãi với nó như nuôi dưỡng tôn nhi là . Thiếu thốn thứ gì, cứ cho báo tin cho , sẽ lo liệu đầy đủ cho cô nương.”
Chẳng cho Triệu Hồng cơ hội cự tuyệt, Thẩm lão bước về phía cửa: “Nghĩa mẫu của cô nương còn để ít châu báu đồ trang sức, cô nương chẳng ưa những thứ tầm thường đó, cất hết tư khố của . Sau nếu Tinh Nhi cưới vợ, sinh một cô nữ nhi, thì tất cả sẽ của hồi môn cho chắt gái của . Nếu đời thằng bé vẫn sinh nữ nhi, cứ đời truyền đời khác, coi như giữ một kỷ niệm.”
“À , sai tìm tư thục thích hợp , lát nữa sẽ cho họ đến nhà cô nương khai sáng , đợi lớn hơn chút thì thể đưa đến huyện thành cầu học, như mấy tiểu tử cũng bạn đồng hành. Nha đầu nhà cô nương thấy lanh lợi, ở nhà giảng cùng sách, cũng chẳng gì lo ngại.”
Khi câu cuối cùng dứt, Thẩm lão bước chân ngoài, Triệu Hồng cự tuyệt cũng cơ hội mở lời, trừ phi nàng đuổi theo mà .
Biết Thẩm lão hạ quyết tâm, Triệu Hồng địa khế mặt bàn, trầm mặc hồi lâu.
Suy xét rõ ràng lợi hại trong đó, Triệu Hồng quyết định mặc định chấp nhận mối can hệ nghĩa , dù là vì tìm cho một chỗ dựa, vì con đường của thế hệ tiểu bối, chung quy cũng lợi nhiều hơn hại.
Sau khi xem rõ từng tấm địa khế, Triệu Hồng mới nhặt món hời lớn đến nhường nào. Chỉ cần dốc lòng chăm sóc Thẩm Nam Tinh, nàng đều thấy với ân huệ Thẩm lão ban tặng.
Song Triệu Hồng cũng tham lam, nàng thể lợi dụng những cửa hàng, điền trang để kiếm tiền, nhưng đợi nàng qua đời, những thứ đều sẽ trả cho Thẩm Nam Tinh. Đây là tổ nghiệp mà hậu nhân Thẩm gia nên gìn giữ, càng là tình cảm yêu thương của bậc trưởng bối Thẩm gia dành cho con cháu.
Sau nếu Cẩu Thặng Nhi cùng mấy đứa bản lĩnh, dù chẳng để gì cho chúng cũng sẽ sở trường. nếu chúng năng lực, dù giữ bao nhiêu thứ cũng giữ nổi, trái còn tăng thêm tính lười biếng, mất ý chí tiến thủ.
Nghĩ , Triệu Hồng liền an tâm cất đồ đạc . Chợt dư ngần sản nghiệp, trong lòng nàng càng thêm tự tin, giờ nàng thể coi là một tiểu phú bà chân chính chăng?
Triệu Hồng mãi chìm đắm trong suy nghĩ, hề Lâm Xảo nhà, và thấy những tấm địa khế .
“Nương, nương lấy nhiều gia sản đến , đều là ngoại lão gia và ngoại nương để cho nương ? Con chính là nữ nhi của nương đó, nương cũng sẽ chia cho con một phần chứ?” Đôi mắt Lâm Xảo sáng quắc, hận thể lao đến giật lấy một tấm nhét trong ngực.
Triệu Hồng bỗng đầu, thấy ánh mắt tham lam của Lâm Xảo, lạnh giọng : “Ta sớm với ngươi, tình nghĩa mẫu nữ giữa và ngươi đoạn tuyệt, cần gọi là nương nữa. Những thứ chẳng liên quan gì đến ngươi, dù trăm năm bên cạnh một ai, thà rằng hiến cho triều đình, ngươi cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm một phân.”
Lâm Xảo thể tin nổi về phía Triệu Hồng, lớn tiếng hô: “Nương, nương điên ?”