Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 180: Liệu có thể vẹn cả đôi đường
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:08:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Hạnh Hoa chỉ chỉ đầu , ý Vệ quận vương bệnh trong đầu.
Mặc dù bọn họ đều tuổi, nhưng một nam nhân quá mức gần gũi một nữ nhân như , với ánh mắt nồng nhiệt như thế, quả là vô cùng bất lịch sự, càng hợp quy tắc.
Triệu Hồng vội vàng kéo Chu Hạnh Hoa xuống bên cạnh, hạ giọng : “Hắn là đến tìm , ngươi thấy trông vẻ quen thuộc ?”
Xác nhận Vệ quận vương vấn đề gì về đầu óc, cộng thêm lời của Triệu Hồng, Chu Hạnh Hoa mới nghiêm túc đ.á.n.h giá Vệ quận vương.
Mặc dù Vệ quận vương đến tuổi bốn mươi, còn để râu quai nón, nhưng lông mày và đôi mắt vẫn thể rõ.
Sau khi cẩn thận đ.á.n.h giá, Chu Hạnh Hoa cũng cảm thấy quen thuộc.
“ là trông thiện cảm, nhưng nhớ gặp ở .” Chu Hạnh Hoa .
Triệu Hồng mở ngăn kéo bàn nhỏ, lấy một chiếc gương đồng nhỏ đưa cho Chu Hạnh Hoa, hỏi: “Ngươi soi gương thử xem, nữa nhé.”
Chu Hạnh Hoa vẻ mặt khó hiểu, vẫn đưa gương lên , Vệ quận vương.
Cứ lặp lặp vài như , Chu Hạnh Hoa mới hiểu ý Triệu Hồng.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hồng, Chu Hạnh Hoa hỏi: “Ngươi, ngươi là … là cái ý mà đang nghĩ đó ?”
Chu Hạnh Hoa căng thẳng đến mức một câu trọn vẹn, mấy chục năm nay nàng từ bỏ ý định tìm kiếm , đinh ninh gia đình bỏ rơi.
Thế nhưng đột nhiên xuất hiện một nam nhân trông vẻ phi phú tức quý, vài phần giống , còn là đến nhận , Chu Hạnh Hoa thể rõ trong lòng là tư vị gì.
Nhìn dáng vẻ thất thố của Chu Hạnh Hoa, Triệu Hồng đau lòng vỗ vỗ tay nàng, : “Có của ngươi , cũng dám chắc. Hay là hai tự chuyện ? lúc pha t.h.u.ố.c cho ngươi.”
Triệu Hồng bước cửa, Hàn cũng theo.
Trong phòng Chu Hạnh Hoa và Vệ quận vương gì, ai tò mò.
Nếu thật sự là ruột thịt, khoảnh khắc đối với hai họ quá đỗi quan trọng.
nếu nhận nhầm, đó cũng là một loại duyên phận kỳ diệu, chỉ là trong lòng cả hai sẽ đều thất vọng.
“Chuyện Chu gia chèn ép , cần tay ?” Hàn hỏi một câu, thành thật rõ phận của : “Ta tuy xuất quyền quý, nhưng ở bên cạnh quận vương nhiều năm, thêm gia thế cũng tệ, một Chu gia đáng để e ngại.”
Triệu Hồng cúi hành lễ với Hàn , : “Thiện ý của Hàn , xin ghi nhớ trong lòng, chờ đến khi Thẩm gia bên giải quyết Chu gia, sẽ đến cầu cứu Hàn . Nói cho cùng, đây là tranh chấp giữa thương hộ, để Hàn tham gia , sẽ tổn hại phong thái của Hàn .”
Hàn đầu tiên thấy từ "phong thái", nhưng nghĩ một chút liền hiểu ý của Triệu Hồng.
“Được.” Hàn đáp.
Vì Vệ quận vương đến nhận , bữa trưa đương nhiên là ăn ở nhà họ Triệu.
Mọi thứ đều khớp, Vệ quận vương tự nhiên nhận định Chu Hạnh Hoa chính là thất lạc nhiều năm của .
Chuyện năm xưa khúc mắc, tuy Vệ quận vương nhiều với Triệu Hồng, nhưng qua những lời lẽ đơn giản, Triệu Hồng cũng hiểu đó là do hậu trạch nhà đại gia gây họa.
Tóm , Chu Hạnh Hoa là vô tội nhất, còn Vệ quận vương nhiều năm nay cũng từng từ bỏ việc tìm kiếm Chu Hạnh Hoa.
May mắn , Quận vương phủ dọn dẹp sạch sẽ, giờ đây Chu Hạnh Hoa trở về cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ là Chu Hạnh Hoa đang do dự nên nhận , dù nàng quen với cuộc sống ở tiểu sơn thôn, một khi cả nhà chuyển đến Kinh thành, sẽ đối mặt với những đạt quan quý nhân, Chu Hạnh Hoa tự nhận thể ứng phó nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-180-lieu-co-the-ven-ca-doi-duong.html.]
vì tương lai của các con, nên trở về Kinh thành, tài nguyên ở đó một thôn nhỏ thể sánh bằng.
Vì Chu Hạnh Hoa quyết định, Vệ quận vương cũng ép buộc, cứ thế ở Đào Nguyên thôn, cùng Hàn ở tại nhà họ Triệu.
Có Vệ quận vương là đại thần trấn giữ, dù là cố ý vô tình tung tin ngoài, những kẻ vốn còn do dự, hoặc ý đồ khác, đều rõ ràng về phía đối lập với Chu gia, ngược còn khiến kế hoạch của Thẩm gia chèn ép Chu gia vô cùng thuận lợi.
Mà Triệu Hồng cũng theo đó hưởng một đợt lợi lộc, các loại thành phẩm t.h.u.ố.c đều trở thành hàng hot, dù các y quán lớn đều bội phục y thuật của Triệu Hồng, đối với t.h.u.ố.c của nàng đều vô cùng tin tưởng.
Điều khiến Triệu Hồng bất ngờ là nàng nhận chiếu chỉ của triều đình, yêu cầu nàng cung cấp t.h.u.ố.c trị thương cho quân đội, đây quả là một mối ăn lớn, hơn nữa còn là ô dù bảo vệ Triệu Hồng, coi như nửa phần Hoàng thương.
Hơn nữa, Triệu Hồng và Vệ quận vương buộc chặt cùng một con thuyền, trong đó thiếu việc Vệ quận vương thấy t.h.u.ố.c của Triệu Hồng , cũng lý do là báo đáp Triệu Hồng vì Chu Hạnh Hoa.
dù nữa, Triệu Hồng tất nhiên sẽ từ chối chuyện như , dốc lực chế t.h.u.ố.c cho quân đội, d.ư.ợ.c liệu trong gian ít nàng lấy dùng, nhất định yêu cầu d.ư.ợ.c hiệu nhất.
Những tướng sĩ bảo vệ quốc gia, là những đáng kính trọng, Triệu Hồng cam tâm tình nguyện hiến dâng.
Vệ quận vương thể ở Đào Nguyên thôn mãi, là Hộ quốc tướng quân, trách nhiệm của .
Bởi , khi Vệ quận vương rời , nhất định cùng Chu Hạnh Hoa quyết định việc cùng rời .
Mấy ngày nay Chu Hạnh Hoa đêm ngủ , cả Chu gia cũng vì chuyện mà u sầu.
Người nhà họ Chu đoàn kết, đương nhiên đều Chu Hạnh Hoa trở về quận chúa là lựa chọn nhất, nhưng họ đều chỉ là gánh nặng, mà nếu cùng thì yên lòng để Chu Hạnh Hoa một đối mặt với nhiều như .
Vệ quận vương nỗi lo của , nên đến tìm Triệu Hồng, hy vọng nàng thể khuyên giải Chu Hạnh Hoa.
“Dám hỏi quận vương một câu, ngài là tìm , là tìm về một vị quận chúa?” Triệu Hồng hỏi ngược .
Vệ quận vương lập tức đáp: “Đương nhiên là tìm , bất kể nàng là ai, là trưởng đây chỉ bù đắp những khổ sở nàng chịu đựng bấy lâu, che chở cho nàng sống hơn.”
“Vậy quận vương nghĩ, Hạnh Hoa về Kinh với ngài, sẽ sống tự tại hơn bây giờ ?” Triệu Hồng hỏi.
Mèo con Kute
“…Đương nhiên!” Vệ quận vương chút do dự.
“Quận vương cho Hạnh Hoa điều nhất, thì nên đặt vị trí của nàng mà suy nghĩ. Nàng lớn lên ở thôn quê, từng học qua những lễ nghi của khuê nữ Kinh thành, cũng hiểu những toan tính giữa đám phụ nhân .”
“Thực , quý nữ xuất giá cũng là chuyện thường thấy. Dù là quận chúa, cũng nhất định thường xuyên ở Kinh thành. Quận vương bảo vệ Hạnh Hoa, xây cho nàng một phủ quận chúa ở đây, ban cho Hạnh Hoa sự tôn quý và bảo hộ của một quận chúa, mà ai thể chê quá khứ của nàng.”
“Ngược , vì ở đây chúng nhiều đạt quan quý nhân, phận quận chúa là cao quý nhất, chỉ cần quận vương ngày nào còn nhận , thì ai thể Hạnh Hoa khó chịu. Vương gia rảnh rỗi cũng thể đến đây đoàn tụ với Hạnh Hoa, còn sống an nhàn, con cái của Hạnh Hoa cũng vì sự đổi phận mà bỡ ngỡ, chẳng hơn ?”
Đây là cách nhất mà Triệu Hồng thể nghĩ , đối với Vệ quận vương và Chu Hạnh Hoa đều là vẹn cả đôi đường.
Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Vệ quận vương, bởi vì phận quận chúa, há chẳng cũng là một cách Hoàng gia kiềm chế Vệ quận vương .
Trừ phi Vệ quận vương thể dùng thứ gì đó để đổi lấy, nếu Chu Hạnh Hoa ở đây sống cuộc đời tự do tự tại cũng dễ dàng.
Triệu Hồng như , cũng là hy vọng Vệ quận vương thể sự lựa chọn, đừng vì công danh mà lấy Chu Hạnh Hoa vật hy sinh.
Đương nhiên, kết cục của việc công cao chấn chủ thường , Vệ quận vương càng trọng tình trọng nghĩa, càng chịu buông bỏ, Hoàng gia càng yên tâm về , mới thể kết quả hơn.
Mong rằng Vệ quận vương thể hiểu, những lời Triệu Hồng thể quá thẳng thắn, nếu sẽ thể giải thích tại một lão thái thái nông thôn như nàng hiểu những điều .
May mắn Vệ quận vương là cố chấp, đúng hơn là sớm hiểu rõ cảnh của .
“Hạnh Hoa một bạn như nàng, quả là may mắn của nàng .” Vệ quận vương chắp tay hành lễ với Triệu Hồng, : “Đây cũng là may mắn của , đa tạ Triệu phu nhân giải đáp nghi hoặc.”