Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 150: Là Mục Đích Của Ngươi
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:07:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rầm!
Triệu Hồng khách khí nhấc chân đá n.g.ự.c Lâm Hạ, đá nàng văng tới chân cửa sổ.
Lạnh lùng liếc Lâm Hạ đang ôm n.g.ự.c dậy nổi, Triệu Hồng lạnh giọng : “Ngươi nếu tin, cứ việc trấn dò hỏi, hoặc là huyện nha một chuyến. Hiện tại cút , còn thể rủ lòng từ bi cho các ngươi mang theo đồ đạc quý giá, nếu đắc tội với , tỷ các ngươi đừng hòng mang một mảnh vải, cứ chờ mà ăn đất !”
Lâm Hạ hằn học trừng mắt Triệu Hồng, nhưng dám động thủ nữa, nàng Triệu Hồng .
Ngày đó Triệu Thiện mang đồ đạc của Lâm Đức về, đều đặt trong kho, Triệu Hồng sớm bảo Triệu Linh Tú phân loại xong .
Y phục của cả nhà bốn , cùng với vật dụng riêng tư của tỷ Lâm Hạ, Triệu Hồng đều cho phép họ mang , nhưng tiền bạc, trang sức và các vật khác của Lâm Đức và Dương Sương thì cho phép.
Không ý định thêm lời vô nghĩa với Lâm Hạ, định sẵn là kẻ thù, Triệu Hồng dù lòng chỉ điểm vài câu, đối phương cũng sẽ cảm kích, cần thiết lãng phí lời lẽ.
“Lâm Hạ.” Khi Triệu Hồng đang bước chính sảnh, Lâm Xảo mở miệng gọi .
Bước chân khẽ khựng một chút, Triệu Hồng liền gian chính, tỷ nhà khác ‘ lời từ biệt’, nàng nhúng tay .
Lâm Xảo dõi mắt Triệu Hồng gian chính, lúc mới về phía tỷ Lâm Thu, ngẩng cằm kiêu ngạo : “Ngươi vì cha ngươi g.i.ế.c Vương Khánh ?”
“Ngươi ý gì?” Lâm Hạ vội hỏi.
“Bởi vì nương ngươi cùng Vương Khánh hai dây dưa rõ ràng, còn lén lút dùng bạc cha ngươi kiếm mua sắm tài sản của hồi môn cho ngươi, còn giấu cha ngươi mà đưa luôn cả địa khế cho Vương Khánh. Ha ha, thậm chí…”
Liếc Lâm Thu một cái, Lâm Xảo khẩy : “Ngươi thấy Lâm Thu trông giống Vương Khánh ?”
Lâm Thu hiểu ý của lời , Lâm Hạ thì mặt mày tái mét, đột ngột đầu về phía Lâm Thu phía , tức thì cảm thấy sống lưng lạnh toát.
“Tỷ, chúng mau tìm cha , ở đây nữa, mệt c.h.ế.t .” Lâm Thu hiểu vì tỷ tỷ kinh hãi, chỉ một lòng vui mừng vì thể rời , căn bản sắp đối mặt với điều gì.
“Không thể nào! Nương ... dám!” Giọng Lâm Hạ run rẩy, nàng vô thức sờ tờ hôn thư trong lòng, giờ khắc nàng tin tờ hôn thư là thật.
Vậy thì, nương nàng thật sự đại lao , cha nàng thật sự cần tỷ bọn họ nữa ?
Vương gia hủy hôn , nàng mất đường lui, nếu thật sự là con của Vương gia, nàng ?
Lâm Hạ lòng rối như tơ vò, nhưng Lâm Thu kéo , căn bản kịp nghĩ con đường tương lai nên thế nào, hoặc là nàng dám đối mặt.
Trong phòng, Triệu Linh Tú đang ở cửa sổ ngoài, khi Lâm Xảo đóng cửa sổ, ánh mắt hai tỷ chạm .
“Nương vẫn là quá mềm lòng.” Triệu Linh Tú khẽ .
“Để cho tỷ bọn họ một con đường sống, nhưng sống nổi dựa chính bọn họ. Hiện tại bọn họ chạm tới giới hạn của , nếu bọn họ tìm báo thù, tuyệt đối sẽ chút do dự mà tay với bọn họ.” Triệu Hồng mặt biểu cảm .
Triệu Linh Tú lẩm bẩm nhỏ giọng cái gì đó, Triệu Hồng rõ, cũng định hỏi.
Vào phòng trong hỏi Chu Dương vài câu, xác nhận vết thương của nàng hồi phục bình thường, Triệu Hồng lúc mới tâm trí việc khác.
Không nhắc đến chuyện Chu Hạnh Hoa ở huyện thành gặp Chu Hỏa, gặp phu nhân nhà họ Vương, bên Triệu Hồng cuối cùng cũng đón ngày đại hỷ chuyển nhà.
Sáng sớm tinh mơ, trong sân nhà họ Triệu vang lên tiếng pháo, dân làng đều đến góp vui, tuy rằng quà mang đến chẳng qua là lương thực tự sản ở nhà hoặc vài quả trứng, nhưng đây đều là một tấm lòng, quan trọng nhất là để thêm nhân khí cho Triệu Hồng.
Bữa tiệc bày biện trong sân, trong sân rộng rãi đặt hơn chục bàn tiệc, còn mấy căn phòng thì dành riêng cho các lão nhân trong làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-150-la-muc-dich-cua-nguoi.html.]
“Triệu Hồng sống thật , cái sân lớn , là đầu tiên trong thôn chúng , ngay cả mười dặm tám thôn cũng tìm cái nào như .”
“Còn , Triệu Hồng đúng là cái bồ hốt bạc, nếu ... Thôi nữa, dù Triệu Hồng sống cuộc sống thịnh vượng, cũng quên giúp đỡ bà con lối xóm chúng , dốc sức hai năm, cuộc sống của chúng cũng sẽ tệ.”
“Ta những thứ bày trong nhà Triệu Hồng, đều là do lão gia Thẩm ở trấn và lão Thẩm ở huyện thành gửi đến, giá trị vô cùng. Các ngươi nhớ dặn dò lũ tiểu tử trong nhà, xem thôi là , chớ đụng linh tinh, chúng đền nổi .”
“Vừa mấy đợt đến tặng quà, hình như tất cả đều của Thẩm Ký, nhân mạch của Triệu Hồng ngày càng rộng, chúng đều thơm lây, ngoài thăm cũng đủ để khoe khoang một phen .”
Dân làng tự cho là đang bàn tán nhỏ tiếng về chuyện nhà Triệu Hồng, nhưng thực những giọng lớn thì cách một bàn cũng thấy.
đều đang , cũng thấy gì, dù họ chỉ là ngưỡng mộ chứ .
Hôm nay Triệu Hồng đặc biệt cho mấy đứa nhỏ trong nhà cùng tiếp khách, chủ nhân của nhà chỉ một nàng , lý nào bận rộn như con , mà mấy đứa nhỏ rảnh rỗi.
Tiếc , dân làng Đào Nguyên thôn thì vui mừng khi thấy Triệu Hồng sống , nhưng vài thấy Triệu Hồng như ý, cố tình đến quấy nhiễu ngày đại hỷ .
“Dĩ Thanh, Dĩ Ninh, là Tiểu di đây, hai đứa đều lớn thế , bộ quần áo Tiểu di may cho các con mặc , mau đây thử xem.”
Một thiếu nữ duyên dáng xuất hiện trong sân lớn nhà họ Triệu, gọi lớn về phía long phượng thai.
Khác với vẻ nhiệt tình của thiếu nữ, trong mắt long phượng thai đều hiện rõ sự đề phòng, căn bản tiến lên dù nửa bước.
“Thế là ? Các con nhớ Tiểu di ? Hồi các con còn nhỏ, Tiểu di từng mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho các con, còn may ít y phục giày tất cho các con nữa, các con đều quên ?”
Thần sắc của thiếu nữ chút tổn thương, nhưng vẫn cố gắng nặn nụ , xổm tại chỗ tiến lên nữa.
“Dĩ Thanh, các con quen nàng ?” Cẩu Thặng **Nhi** khẽ hỏi.
“Ừm.” Triệu Dĩ Thanh gật đầu, nhíu mày thưa thớt, với Cẩu Thặng **Nhi**: “Tiểu thúc, thúc với nãi nãi, Lý... Hồng Quyên đến .”
Nghe là nhà họ Lý, sắc mặt Cẩu Thặng **Nhi** lập tức đổi, khi dặn dò: “Hai đứa đừng qua đó, chờ đường cô đến .”
“Ừm.” Triệu Dĩ Thanh gật đầu, ánh mắt Lý Hồng Quyên phức tạp.
Mèo con Kute
Nhà họ Triệu và nhà họ Lý kết thù, Triệu Dĩ Thanh đều là của nhà họ Lý.
Tiểu di mắt khác với những nhà họ Lý khác, từng chuyện gì hại bọn họ, thể hận nổi.
Lý Hồng Quyên họ Lý, đây là sự thật thể đổi, Triệu Dĩ Thanh dù thông minh đến mấy cũng đối mặt với Lý Hồng Quyên thế nào.
Dân làng đang ăn tiệc xung quanh, lúc cũng đều đặt đũa xuống, đều về phía Lý Hồng Quyên, nhưng ai xen lời lúc , tránh mất mặt chủ nhà.
nếu Lý Hồng Quyên dám tay với long phượng thai, tuyệt đối sẽ cơ hội bước khỏi cửa lớn nhà họ Triệu.
“Lý Hồng Quyên?” Triệu Hồng lau tay bước , khoảnh khắc thấy Lý Hồng Quyên, nàng bất giác nhướng mày.
Nhà họ Lý ai , nhưng từ ký ức của nguyên chủ, Lý Hồng Quyên dường như là "cây tre hư sinh măng ", coi như là duy nhất bình thường trong nhà họ Lý.
Thẩm, là .” Lý Hồng Quyên dậy, cúi về phía Triệu Hồng hành lễ, động tác chuẩn mực liền là ở nhà quyền quý nha , “Ta nghỉ phép, về nhà thăm, trong thôn một ít chuyện. Thật sự xin Thẩm, nếu ở nhà, nhất định sẽ ngăn cản bọn họ...”
Triệu Hồng giơ tay, ngắt lời Lý Hồng Quyên, : “Chuyện qua cần nhắc nữa, hôm nay là ngày đại hỷ chuyển nhà của nhà , xin Lý cô nương đừng ở đây lau nước mắt. Ngươi chuyện gì xảy , thì bằng trực tiếp mục đích ngươi đến đây , còn tiếp đãi khách, thời gian khách sáo với Lý cô nương.”