Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:07:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hồng Khế
Sau một chén , Triệu Hồng và Chu Hạnh Hoa cùng bước khỏi nhà kho. Bên trong vẫn còn thấy tiếng kêu la đau đớn của Dương Sương.
Ánh dương rải lên khuôn mặt, sưởi ấm lòng , nhưng xua tan nỗi u ám trong lòng.
Triệu Hồng thở một trọc khí, đưa một chiếc khăn tay cho Chu Hạnh Hoa, bảo nàng lau sạch vết m.á.u tay. May mà gian tùy , nếu ai cũng chẳng thể mang theo nhiều khăn tay như , xem còn mua thêm vài cái dự phòng.
“Phu nhân Triệu, phu nhân nhà tỉnh , mời hai vị đến tiểu hoa sảnh dùng .” Bà lão tiến lên mời.
“Làm phiền dẫn đường.” Triệu Hồng một động tác mời.
Thân thể Chu Hạnh Hoa vẫn còn khẽ run rẩy. Vừa lúc báo thù chỉ cảm thấy hả , nhưng giờ đây trong đầu nàng là màu máu, dày cuộn trào dữ dội.
Hai nhanh đến hoa sảnh. Trong phòng chuẩn sẵn nước sạch và xà phòng. Triệu Hồng cũng khách khí, kéo Chu Hạnh Hoa thu dọn qua loa một chút mới xuống.
Yến Nương che miệng ngáp dài. Ngày thường giờ nàng vẫn còn đang ngủ, hôm nay là nể mặt Triệu Hồng mới thức dậy.
“Chuyện ngươi nhờ tra rõ . Nhà họ Dương ở trong trấn còn một trang viên, nhưng hồng khế, chủ nhân thật sự của trang viên đó là Lâm Đức, Dương Sương lẽ cũng sự tồn tại của trang viên .” Yến Nương .
“Ta nhớ trong luật pháp quy định, bạch khế mất thể đến quan phủ , chỉ là thuế bạc cao hơn một chút, đúng ?” Triệu Hồng hỏi.
Mới đến đây, Triệu Hồng từng vội vã học bổ sung luật pháp triều , dám tinh thông, nhưng những gì liên quan đến việc sử dụng hàng ngày thì Triệu Hồng vẫn nhiều.
“ là quy định đó, nhưng triều đình để phòng ngừa kẻ cố ý giấy tờ đất đai của khác, thuế cao đến đáng sợ, chẳng kém gì mua một sản nghiệp mới cả.” Yến Nương .
“Không . Điều chỉ là tài sản của họ, mà còn là họ cùng đường. Cứ xem như mua một trang viên, đợi khi họ còn đường lui mà phát hiện trang viên đổi chủ, đó tuyệt đối sẽ là một đòn chí mạng.” Triệu Hồng .
Yến Nương duyên một tiếng, : “Ta chính là thích tính cách thù dai của ngươi, cho dù tổn hại , cũng chặt đứt tay chân kẻ thù.”
“Ta cứ xem đó là lời khen .” Triệu Hồng để ý Yến Nương nàng nhỏ nhen, vì đó là sự thật.
Lo lắng cho Chu Dương trong y quán, Triệu Hồng khách khí vài câu liền cùng Chu Hạnh Hoa cáo từ rời .
Trên đường về y quán, Triệu Hồng mua thêm chút điểm tâm. Chăm sóc thương hao tâm tổn sức, đói thì bất cứ lúc nào cũng thể lót , thể cứ để Thẩm Ký chuẩn tất cả .
“Triệu Hồng, mới phát hiện hóa cũng thể tàn độc đến thế. Vừa nãy, thứ cứa mặt nàng , mà là cổ nàng ! Nghĩ đến việc nàng tay tàn độc với nữ nhi của , liền g.i.ế.c nàng !” Chu Hạnh Hoa cúi đầu mũi chân, chuyện còn chút sức lực.
Khẽ đỡ cánh tay Chu Hạnh Hoa, Triệu Hồng khẽ thở dài : “Vì loại mà mang tội sát nhân thì đáng. Kết cục của nàng chẳng qua là c.h.é.m đầu, hoặc sống bằng chết. Chúng cứ chờ xem kết cục của nàng thế nào!”
Chu Hạnh Hoa gật đầu thêm, giữa hàng mày nàng nhíu chặt, nếu Chu Dương một ngày bình phục thì thể giãn .
Sau khi đưa Chu Hạnh Hoa về Thẩm Ký, Triệu Hồng một chuyến đến tiểu viện nơi mấy đứa nhỏ đang sách. Chuyến đến là để nhờ Hoa bà tử sắp xếp huyện thành hồng khế của trang viên , cũng là mấy đứa nhỏ nhắn lời về, Triệu Hồng hai ngày nay tạm thời thể về nhà.
Chuyện của Chu Dương giấu kín với gia đình họ Chu, chỉ Triệu Hồng việc cần Chu Hạnh Hoa và Chu Dương giúp đỡ. Chu mẫu và Chu Đại Sinh hề nghi ngờ chút nào, cũng đỡ lo lắng cho Chu Dương, tránh ảnh hưởng đến việc hồi phục.
“Chuyện đơn giản thôi, cử về huyện thành xử lý là . Mặt mũi nhà họ Thẩm ở quan phủ vẫn tác dụng đấy.” Hoa bà tử khi ý định của Triệu Hồng, lập tức đồng ý, : “Ngươi đến tìm , cũng định tìm ngươi . Cứ uống chén , sẽ ngay.”
Triệu Hồng chỉ kịp ẩm cổ họng, Hoa bà tử , tay còn bưng một cái rương, trông vẻ khá nặng.
“Đây chính là thứ phu nhân Triệu bảo lấy. Viên ngọc bội cũng phu nhân Triệu còn dùng , tiểu tư chạy việc tự ý mua . Phu nhân Triệu xem thử đúng ?” Hoa bà tử đặt cái rương lên bàn, đó từ trong n.g.ự.c áo lấy một khối ngọc bội.
Triệu Hồng sờ sờ ổ khóa rương gỗ, thầm nghĩ: Ta cũng là đầu tiên thấy cái rương , nào đúng sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-142.html.]
“Cực nhọc cho ngươi . Đôi ngọc bội cứ coi như ban thưởng cho tiểu tư chạy việc. Ngoài , chuộc ngọc bội tốn bao nhiêu bạc, tiện thể trả luôn.” Triệu Hồng đẩy ngọc bội trở , nàng nào thèm giữ vật tình yêu của Lâm Đức và Dương Sương.
Hơn nữa chất ngọc bội cũng , chỉ công phu chế tác là tạm , chẳng đáng mấy tiền.
Quả nhiên, Hoa bà tử : “Ngọc bội loại , hai khối mới hai mươi lượng bạc.”
Triệu Hồng lập tức lấy hai mươi lượng bạc đưa cho Hoa bà tử, cho nàng cơ hội từ chối liền ôm cái rương gỗ rời . Nhân lúc , nàng ném cái rương gian.
Về phần trong rương rốt cuộc bao nhiêu đồ, Triệu Hồng tạm thời thời gian xem, dù cũng dùng đến.
Đợi đến đêm khuya thanh vắng, Triệu Hồng cho Chu Hạnh Hoa uống một bát t.h.u.ố.c an thần, để nàng thể nghỉ ngơi thật , cũng tiện cho truyền dịch cho Chu Dương.
Một bên khác, của Yến Nương ném Dương Sương về tiểu viện nàng thuê, sống c.h.ế.t xem tạo hóa của chính nàng .
“Triệu Hồng, cùng ngươi đội trời chung!” Dương Sương thậm chí còn thoát khỏi bao tải, rên hừ một tiếng đau đớn ngất lịm .
Triệu Hồng nhắc đến thì hắt một cái, xoa xoa mũi ngẩng đầu tiến độ truyền dịch, chuyên tâm khổ y thư.
Cứ thế vật lộn mấy ngày, Chu Dương cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cũng tĩnh dưỡng một thời gian dài, đặc biệt là khuôn mặt càng chăm sóc cẩn thận, mới thể hồi phục bảy tám phần.
Chu Dương vốn dĩ hoạt bát, khi tỉnh càng ít hơn. Nếu sợ Chu Hạnh Hoa lo lắng, lẽ nàng sẽ luôn giữ im lặng.
“Thẩm tử, mặt con thật sự thể lành ?” Sau khi kiếm cớ cho Chu Hạnh Hoa ngoài, Chu Dương khẽ hỏi, hai tay vì căng thẳng mà nắm chặt.
“Thẩm tử lừa con, khôi phục như lúc ban đầu thì khó . thẩm tử tự tin khôi phục bảy tám phần, tiền đề là con theo lời thẩm tử .” Triệu Hồng hề lừa dối Chu Dương, để tránh nàng thất vọng .
Nghe , thần sắc Chu Dương rõ ràng thả lỏng.
Mắt nàng đỏ hoe, nhưng sợ nước mắt ướt gò má nên dám . Chu Dương hít mũi : “Con tin thẩm tử. Thực mặt cũng , con vốn dĩ cũng chẳng . Chỉ là cha bọn họ lo lắng, các em trai đều lớn, nếu con lấy chồng, sẽ ảnh hưởng đến nhân duyên của bọn chúng.”
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Chu Dương, Triệu Hồng càng thêm xót xa cho nha đầu hiểu chuyện .
“Con cần là dưỡng thương thật , đừng nghĩ nhiều tự tạo áp lực cho . Ta và con chuyện , đợi khi chuyển đến nhà mới, sẽ chính thức nhận con nghĩa nữ. Sau nếu con trong lòng, chúng sẽ cho con gả một cách vinh hiển, hai ngoại gia chống lưng cho con.”
“Nếu con gả, chúng sẽ nuôi con cả đời. Như thẩm tử đây, lập một nữ hộ cũng . Chúng vốn dĩ trông cậy đàn ông nuôi dưỡng, con tay nghề còn sợ trở thành gánh nặng cho gia đình ?”
Triệu Hồng nhẹ giọng an ủi Chu Dương, chỉ sợ cô nương nghĩ quẩn, cho rằng lối thoát duy nhất chỉ gả chồng.
Nhân duyên của xưa bao giờ chỉ liên quan đến bản . Chu Dương hai ngày nay trầm mặc , e là trong lòng nàng như ngàn đao vạn kiếm xẻo.
Nhìn ánh mắt còn sức sống của Chu Dương, Triệu Hồng hận thể thêm vài nhát d.a.o Dương Sương.
“Thẩm tử, hôm đó là Triệu Đại Mai lừa con đến nhà Dương Sương, bọn họ ép con phương t.h.u.ố.c xà phòng và các món ăn…” Chu Dương hai tay đan , run rẩy kể chuyện xảy ngày hôm đó.
Triệu Hồng tuy đại khái, nhưng Chu Dương kể , nàng vẫn nữa nổi giận đùng đùng.
Lại về Dương Sương. Hễ nàng khỏi trấn đều chặn , thể gặp Lâm Đức, đợi tình nhân cũ của nàng tìm đến.
“Ngươi biến thành bộ dạng quỷ quái… ?”
Mèo con Kute