Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 129: Tranh Tài Diễn Kịch

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:07:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dưới những cú đ.ấ.m loạn xạ, Lâm Đức và Dương Sương dám phản kháng, y phục đều rách nát, tuy trọng thương, nhưng vài ngày tới chắc chắn còn mặt mũi nào mà gặp .

 

Mà các thôn dân đến can ngăn cũng đều thiên vị, để Triệu Hồng cùng Chu Hạnh Hoa tay một trận hả hê.

 

“Chuyện vớ vẩn nhà ngươi, thật sự cho rằng vui vẻ quản ? Ngươi nếu thực sự cốt khí, năm đó nên hòa ly , bao nhiêu năm hưu phu còn cứ so đo với Lâm Đức, chẳng sống cuộc đời ?”

 

“Ta Thẩm thị thật đúng là lắm chuyện, rõ ràng là vì cho các ngươi, còn mắc kẹt giữa hai bề. Từ nay về chuyện của các ngươi sẽ quản nữa, thì , dù cũng chống lưng cho ngươi , đến khi hối hận thì đừng đến mặt lóc!”

 

Tóc Thẩm thị rối bời, nhưng chẳng thấy chút vết thương nào da thịt, khi giận dữ gào lên một tiếng, liền đẩy đám mà rời .

 

Dùng cái miệng của Thẩm thị cái cớ, để Lâm Đức tưởng rằng Triệu Hồng vẫn còn ‘dư tình dứt’ với , đây chính là tác dụng của Thẩm thị trong kế hoạch .

 

Chu Hạnh Hoa móng tay Dương Sương cào rách mu bàn tay, lúc cũng vẻ đang nổi giận, với Triệu Hồng: “Ngươi nếu để hai kẻ nhà, chúng đừng qua nữa. Ta Chu Hạnh Hoa trời sinh mệnh khổ, dám qua với những kẻ phú quý như thế.”

 

Triệu Hồng Lâm Đức thê t.h.ả.m một cái, dường như chút đau lòng, nhưng cuối cùng dời ánh mắt, với Chu Hạnh Hoa: “Ta ngươi vì cho , nhưng…”

 

“Triệu Hồng ngươi ý gì? Ngươi thật sự cho bọn họ nhà ?” Chu Hạnh Hoa kinh ngạc Triệu Hồng, vỗ đùi một cái, kêu lên: “Đầu óc ngươi kẹp cửa ? Hay là nam nhân thì sống nổi hả?”

 

cũng là cha của bọn trẻ, mắt thấy từng đứa một đều đến tuổi lập gia đình, ngươi ?” Triệu Hồng hất tay, xoay nhà, nhưng đóng cửa .

 

“Ngươi cứ ngu ngốc , loại cha như còn bằng ! Thật đúng là tức c.h.ế.t , thấy ngươi chính là quên nam nhân , đáng đời ngươi ức hiếp, đây là tiện!” Chu Hạnh Hoa trong sân mắng một trận, hung hăng liếc Lâm Đức và Dương Sương một cái, đầy hỏa khí trở về nhà.

 

Đây cũng là trong kế hoạch của Triệu Hồng, để Chu Hạnh Hoa biểu lộ sự thù địch đối với Lâm Đức hai , Triệu Hồng đó công khai trở mặt với Chu Hạnh Hoa, mới thể tránh Lâm Đức bọn họ nhân cơ hội đến Chu gia dạo chơi, chậm trễ Chu gia xà phòng.

 

Còn việc Dương Sương nghĩ cách mua phương t.h.u.ố.c từ chỗ Chu Hạnh Hoa , điểm căn bản cần đoán, đàn bà chẳng đầu óc nhất định sẽ thử.

 

“Biểu ca…” Mặt Dương Sương bỏng rát đau đớn, miệng cũng sưng vù, giờ phút nũng chỉ còn vẻ khủng bố.

 

Lâm Đức che miệng ho khan một tiếng, thấp giọng : “Không thể chịu tội oan uổng, nhà thôi.”

 

Dương Sương vốn gặp lang trung , chỉ đành nghiến răng theo Lâm Đức.

 

Hai nhà, liền một bộ cụ đập thẳng mặt.

 

Có lẽ vận khí của Dương Sương quá kém, Lâm Đức nghiêng đầu, một chén liền đập trán nàng , đó cái thứ hai đập trúng n.g.ự.c nàng , đau đến mức nàng thể thẳng lưng.

 

“Kẻ nào cho các ngươi đây, cút ngoài!” Triệu Hồng chỉ cửa mà lớn tiếng mắng chửi.

 

“Tỷ tỷ!” Dương Sương đau đến hận thể ngất , nhưng vì thể sai bảo nô tỳ, dứt khoát vứt bỏ tôn nghiêm đầu gối, trực tiếp quỳ xuống mặt Triệu Hồng.

 

“Đừng tưởng ngươi quỳ xuống một cái là sẽ tha thứ cho ngươi! Dương Sương, thù giữa và ngươi đội trời chung!” Triệu Hồng chỉ trán Dương Sương lớn tiếng mắng, trong n.g.ự.c một luồng cảm xúc thuộc về nàng đang cuộn trào.

 

Quả nhiên, ý thức tàn dư của nguyên chủ vẫn tiêu tan, kế hoạch nàng vòng vèo để trút giận giúp nguyên chủ là sai.

 

Triệu Hồng hít sâu một , thể để nguyên chủ cướp đoạt quyền chủ đạo, mắng: “Ngươi cho dù quỳ c.h.ế.t ở đây, cũng đừng hòng tha thứ cho ngươi! Đừng bẩn đất nhà !”

 

Dương Sương tuy là cố ý đến, nhưng quỳ xuống còn Triệu Hồng châm chọc đến , nhất thời cảm thấy thể nhịn nổi nữa.

 

Lâm Đức thấy , vội vàng tiến lên : “Triệu Hồng , những lầm năm thiếu thời hiểu chuyện mà chúng gây , chúng đều dùng mười mấy năm để gánh chịu hậu quả . Bao năm nay lương tâm vẫn luôn day dứt, chỉ chờ hôm nay để đến tạ với ngươi. Nếu ngươi trong lòng còn tức giận thì cứ trút lên , cũng quỳ xuống cho ngươi?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-129-tranh-tai-dien-kich.html.]

Lâm Đức tự cho rằng thể nắm giữ Triệu Hồng, xong liền vén áo bào lên, động tác quỳ xuống, chờ Triệu Hồng ngăn cản .

 

Ai ngờ Triệu Hồng ngậm , thấy lúng túng đó, hỏi: “Quỳ , ngươi nếu quỳ xuống, chắc ban cho ngươi một cơ hội đàm phán hòa giải.”

 

“…” Lâm Đức nghiến răng, đời trừ khi cưới vợ, còn từng quỳ gối ngoài.

 

Triệu Hồng cứ thế Lâm Đức, thái độ hề đổi, Lâm Đức giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng cũng ôm suy nghĩ giống Dương Sương mà quỳ xuống.

 

Mặc dù Lâm Đức quỳ gối tình nguyện, nhưng đầu gối mềm nhũn là thật.

 

‘Ngươi thể nhắm mắt chứ? Ta trút giận ngươi .’ Triệu Hồng ấn ngực, thấp giọng với nguyên chủ.

 

“Ngươi xem ngươi kìa, chỉ thử xem ngươi thật lòng , thật sự quỳ xuống chứ?” Triệu Hồng giơ tay hư đỡ một cái, nàng để chạm đàn ông đáng ghét .

 

Lâm Đức thuận thế dậy, còn đỡ Dương Sương dậy, Triệu Hồng ‘rầm’ một tiếng vỗ mạnh lên bàn.

 

“Tỷ tỷ…” Dương Sương oan ức kêu một tiếng, nàng mới nhấc đầu gối lên khỏi mặt đất nhưng dám dậy, song cũng nỡ tiếp tục quỳ xuống.

 

“Không mang hậu lễ đến ? Trước hết hãy để xem thành ý của các ngươi .” Triệu Hồng bưng chén của nhấp một ngụm, cố ý vẽ rắn thêm chân : “Ta là mặt các con ruột của , chứ vì chút đồ vật của các ngươi .”

 

Nửa câu đầu của Triệu Hồng là giả, nhưng việc nàng coi thường đồ vật của Lâm Đức bọn họ là thật.

 

Lâm Đức và Dương Sương cố tình tin, chỉ là trong lòng hai đều đắc ý, mặt thể hiện chút nào.

 

“Tỷ tỷ đúng, tuổi tác chúng bây giờ, mặt các con . Tỷ tỷ chờ một chút, sẽ lấy xuống ngay.” Dương Sương , kéo Lâm Đức cửa.

Mèo con Kute

 

Hai tự lời cần , Triệu Hồng cũng ngăn cản, nàng tranh thủ lúc họ trong nhà, nhanh chóng mở to cửa sổ một chút, kẻo mùi của lũ súc vật xông .

 

Lâm Đức và Dương Sương quả nhiên dốc hết vốn liếng, hai họ tự mang ‘thành ý’ nhà, vẫn nhờ phu xe thuê giúp.

 

Trang sức, vải vóc, điểm tâm, đường trắng, , táo tàu, còn một bộ văn phòng tứ bảo, ít nhất cũng tốn hơn mười lượng bạc.

 

Hơn nữa hôm nay Dương Sương cố ý ăn mặc giản dị hơn, nếu thì đống đồ cũng bằng một món trang sức vàng ròng của nàng .

 

Chỉ liếc mắt qua một cái, Triệu Hồng khẩy một tiếng, : “Các ngươi đàm phán hòa giải, cũng là cho Dương Sương và hai tiểu tạp chủng do nàng sinh một danh phận ?”

 

Bắt chước giọng điệu thô tục của nguyên chủ, Triệu Hồng chỉ thiếu điều rõ mấy chữ ‘ đều đoán ’ lên mặt.

 

Dương Sương chịu nổi nhục nhã, định trở mặt, Lâm Đức chắn lưng, cũng chặn những lời nàng kịp .

 

“Các con đều lớn, cũng sắp đến lúc chuyện hôn sự , chuyện vẫn cần ngươi, đích mẫu, chủ. Ta ngươi khoan dung độ lượng, nếu thì ngày xưa cũng thể dung nạp biểu . Chỉ cần ngươi gật đầu cho chúng cửa, về kẻ nào dám kính trọng ngươi, đầu tiên dung!” Lâm Đức nghiêm chỉnh .

 

Phỉ!

 

Triệu Hồng phun một ngụm lên mặt Lâm Đức, mặt mà diễn trò gì mà vẻ đạo mạo thế!

 

Đấu diễn xuất ? Ai mà sợ ai!

 

“Chuyện hôn sự của hai tiểu tử đó thật sự do chủ? Nàng , cũng mặt lập quy củ?” Triệu Hồng chỉ lưng Lâm Đức, nheo mắt hỏi.

 

 

 

Loading...