Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 122: Không Có Khí Phách

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:07:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Hồng lấy tiền tài thuộc về Triệu gia, nhưng đến lúc cần chia rẽ ly gián nàng cũng sẽ khách khí, ai bảo lũ súc sinh tự dâng đầu đến tìm c.h.ế.t chứ.

 

“Ngọc bội cho ngươi!” Lâm Đức nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền lưng, gân xanh trán nổi lên, rõ ràng đang nhẫn nhịn, nghiến răng : “Ngươi thì đưa cho ngươi, thả nó .”

 

“Biểu ca!” Dương Sương kinh ngạc Lâm Đức, nhưng thấy Lâm Đức khẽ lắc đầu, lúc mới ngậm miệng .

 

Tiếp xúc gần như , Triệu Hồng lúc mới cảm nhận vận thế của Dương Sương, thê t.h.ả.m đến mức khiến nàng tay dạy dỗ nữa.

Mèo con Kute

 

, để nguyên chủ hết oán khí mà rời , Triệu Hồng thể báo thù cho nàng, vẫn sức đẩy sóng mới thành công.

 

“Sớm sảng khoái như chẳng xong .” Triệu Hồng thu kim thêu, gài lên ngực, dậy phủi bụi đồng thời hỏi: “À đúng , các ngươi việc tìm , chẳng lẽ là để cầu tình cho nhà họ Dương ư?”

 

Dương Sương đang đỡ nhi tử, trong mắt thoáng qua vẻ hận ý, tay nắm lấy tay nhi tử vô thức dùng sức, đau đến mức Lâm Thu kêu la oai oái. Dương Sương lúc mới buông tay, nhưng Lâm Thu chịu cho nàng chạm nữa, còn hung hăng đẩy Dương Sương một cái, đủ thấy đứa nhi tử mà nàng cưng chiều cũng nuôi hư .

 

“Ta ghét ngươi!” Lâm Thu hung tợn trừng mắt Dương Sương, tức giận chạy khỏi sân trèo lên xe ngựa, Lâm Hạ vội vàng theo.

 

Lâm Đức quản cảm xúc nhỏ nhặt của nhi tử, mà hiệu cho Dương Sương.

 

Bọn họ chịu thiệt , càng nên chuyện dự tính.

 

“Lần đến, đứa cháu ngoại bất tài xin tỷ tỷ. Chúng nó sai chuyện, nếu giao cho quan phủ, tự nhiên nên do nha môn xét xử, dám cầu tỷ tỷ tha thứ.”

 

Dương Sương c.ắ.n nát cả môi, lúc mới để lộ cảm xúc thật, nhưng thái độ và lời vẫn thể che giấu hận ý, càng dám ngẩng đầu Triệu Hồng, cố gắng bày vẻ yếu ớt : “Càng lớn tuổi, càng cảm thấy khi trẻ sai nhiều chuyện, cũng càng hoài niệm những tháng ngày bên tỷ tỷ. Muội đặc biệt đến đây để tạ , tỷ tỷ tha thứ cho chúng ? Nói cho cùng, chúng một nhà mà!”

 

Lặng lẽ Dương Sương diễn kịch, Triệu Hồng cứ im lặng tiếp lời.

 

Dương Sương đến khô cả họng, dần dần nên gì nữa, Triệu Hồng mà nên bày biểu cảm gì.

 

“Nói xong ư?” Triệu Hồng nhàn nhạt hỏi ngược , thấy Dương Sương ngơ ngác gật đầu, nàng sang Lâm Đức, hỏi: “Đây cũng là ý của ngươi?”

 

“Phải…” Lâm Đức còn gì đó, nhưng Triệu Hồng dùng thủ thế ngắt lời.

 

“Ngày chính các ngươi tiếc tổn hại mà rời , còn mang theo một đôi nhi nữ của , bây giờ các ngươi về là về, coi chỗ đây là khách điếm, ghé trọ là ?”

 

“Lâm Đức, ai cho ngươi cái thể diện đó, một kẻ con rể ở rể cũng dám lão đại ở chỗ ? Ngươi xứng ?”

 

Triệu Hồng đột nhiên nổi giận, chỉ mũi Lâm Đức mà mắng to: “Sao hả, ở ngoài lăn lộn hiểu chuyện nữa , rộng lượng thu nhận lũ rác rưởi vô dụng các ngươi, giữ trong nhà để ghê tởm ?”

 

34. Bị Triệu Hồng mắng cho sắc mặt đỏ bừng chuyển tím, Lâm Đức **xúc động** bóp c.h.ế.t Triệu Hồng.

 

Trước đó cảm thấy Triệu Hồng xinh , là đầu óc vấn đề, loại phụ nhân chua ngoa thôn quê , thể sánh với biểu của chứ?

 

“Triệu Hồng đúng, thể quên gốc gác, Lâm Đức ngươi là con rể ở rể thì nên giác ngộ. Trước là Triệu Hồng đành lòng đưa ngươi đại lao, nhưng các ngươi cứ lặp lặp ức h.i.ế.p nàng , là coi Triệu thị tộc ?” Triệu Phú Quý kịp đến, khi Lâm Đức kìm lửa giận, chỉ mũi mà mắng một trận.

 

Cái cục tức kìm nén quá lâu , đây vì Triệu Hồng ngăn cản, Triệu thị tộc thể mặt giúp nàng, ngược còn Lâm Đức chế giễu, giờ đây cuối cùng cũng thể báo thù .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-122-khong-co-khi-phach.html.]

Mặc dù kế hoạch của Triệu Hồng, nhưng Triệu Phú Quý chủ kiến trong lòng, cảm thấy lưng thể thẳng lên , mắng chút áp lực nào, cảm giác thật sự quá sảng khoái.

 

“Thôn trưởng, đến đây là để hòa đàm với Triệu Hồng. Dù cũng là vợ chồng một kiếp, ở tuổi , con cái cũng lớn, cũng hy vọng chúng thể đoàn viên một nhà chứ?” Lâm Đức cuối cùng cũng bình tĩnh , thể vô cớ chịu đựng cục tức cả buổi sáng.

 

“Ha, hơn hát nữa, các ngươi hòa đàm là hòa đàm ? Dựa các ngươi cũng xứng ư?”

 

“Hai nước hòa đàm, bên thua trận còn cắt đất bồi thường mà, các ngươi chỉ cần mấp máy môi một câu, Triệu Hồng liền hòa đàm với các ngươi ư? nữ nhi nhà Triệu hề rẻ mạt đến thế !”

 

35. Triệu Phú Quý chẳng thèm để ý thái độ của Lâm Đức thế nào, **lấy ** vàng bạc châu báu , gì cũng là lời suông, ai mà tin chứ!

 

Triệu Hồng thầm khen ngợi đường ca, những lúc then chốt chống lưng như , cảm giác quả là tồi.

 

“Năm xưa là ngốc, ngươi lừa gạt đến quên mất là nữ hộ, là đầu gia đình . Lần lời đường ca, nếu các ngươi thành ý, thể khiến tộc nhân gật đầu, thì ngươi cứ đợi hưu phu !”

 

Triệu Hồng ngẩng cằm lên, kiêu ngạo : “Đừng quên, từng đồng ý cho ngươi nạp , phụ nhân chính là ngoại thất giữ phụ đạo, hai đứa con nàng sinh chính là ngoại thất tử. Theo luật pháp triều , chỉ cần phát khó, cả ba bọn họ đều sẽ eo trảm, còn ngươi cũng sẽ xử cực hình.”

 

Triệu Hồng cố ý bày vẻ đắc ý, để Lâm Đức lầm tưởng nàng vẫn là nguyên chủ tâm cơ.

 

Mà Triệu Hồng đặc biệt hai chữ “thành ý”, chính là để Lâm Đức lầm tưởng nàng vẫn còn niệm tình cũ, như mới thể triển khai kế hoạch tiếp theo.

 

Chỉ lấy tài sản thôi thì đủ, Triệu Hồng còn Lâm Đức bao giờ ngày ngóc đầu lên , trừ phi là con cưng của vận may, nhưng Triệu Hồng cảm nhận vận thế của Lâm Đức hề đến thế.

 

Người quý trọng điều gì nhất thì mất điều đó, đó mới là sự trả thù tàn độc nhất.

 

“Triệu Hồng, ngươi và là vợ chồng một kiếp, hà tất chuyện đến nước ?”

 

Lâm Đức đau đớn đến tận xương tủy Triệu Hồng, ánh mắt thâm tình đau khổ, phàm là cô nương nào từng trải sự đời cũng sẽ lừa.

 

Giải Oscar nợ Lâm Đức một tượng vàng ! Triệu Hồng thầm bĩu môi trong lòng.

 

“Hừ! Đó cũng là các ngươi đáng đời, mười mấy năm nay chịu tủi còn ít ? Không để trong lòng hả hê, thì đừng ai mong sống yên !”

 

Triệu Hồng nghiến răng nghiến lợi , ánh mắt rơi xe ngựa, giận dữ : “Lâm Đức ngươi đến mặt để khoe khoang thị uy đúng ? Nói là hòa đàm với , cốt nhục ruột thịt của thấy một đứa, dẫn theo hai đứa nghiệt chủng danh phận do tiện nữ khác sinh đến đây. Gặp mặt chút quy củ nào còn bất kính với , bây giờ hận thể moi gan moi r.u.ộ.t ngươi xem là màu đen !”

 

“Đừng giận loại , cứ đ.á.n.h chúng nó . Đợi xong vụ thu hoạch mùa thu, đưa ngươi đến nha môn, chúng hưu phu kiện chúng nó một trận nữa. Chúng nó thích một nhà thì cứ đại lao mà đoàn tụ, xuống đất mà đoàn tụ!” Triệu Phú Quý an ủi Triệu Hồng một câu, sang gọi đám thanh niên: “Đứng trơ đó gì? Đánh đuổi lũ thối tha khỏi làng cho , đ.á.n.h gãy chân cũng là chúng nó đáng đời!”

 

Có Triệu Phú Quý lệnh, đám thanh niên lập tức tìm vũ khí tay, tiếng reo hò Lâm Đức trong lòng run rẩy.

 

Không kịp bận tâm đến kế hoạch của , Lâm Đức vội vàng kéo Dương Sương chạy về phía xe ngựa, thoát là quan trọng nhất.

 

Đám thanh niên đuổi theo một đoạn đường dài, suýt nữa kinh động đến xe ngựa mà Lâm Đức thuê, lúc mới dừng tay.

 

Triệu Hồng thì điềm nhiên trong sân, khẩy : "Chỉ chút gan đó, cũng chỉ là ỷ Triệu Hồng ngu mà thôi, tưởng rằng vài câu mềm mỏng là thể khiến nàng lời, đúng là đồ vô dụng."

 

"Ngươi thực sự nghĩ kỹ ? Làm như cố nhiên hả , nhưng vạn nhất biến cố, e là sẽ phiền phức lắm." Triệu Phú Quý hỏi, rõ ràng là đủ tin tưởng Triệu Hồng.

 

 

 

Loading...