Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 114: Ngân Phiếu Không Thể Dùng

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:06:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Triệu Phú Quý khẽ nhíu mày, Triệu Hồng mà tiếp lời, nhất thời hiểu ý nàng là gì.

 

“Viện phong là nơi triều đình lập cho những bách tính nghèo khổ, bên trong giam giữ đều là những kẻ điên rồ gây nguy hại cho thường. Lâm Xảo quả thật điên, nhưng đường ca quên rằng chính là lang trung ư? Chúng chẳng cần lãng phí tài nguyên của triều đình vì nàng gì.” Triệu Hồng lạnh giọng .

 

“Nàng … tự chữa bệnh cho nàng ư?” Triệu Phú Quý nhíu mày càng chặt hơn.

 

“Phải đó, dù gì cũng là ‘con ruột’ của , nương mà thử một phen thì trong lòng khó yên.” Triệu Hồng xong với vẻ nửa nửa , đoạn sang Thẩm thị và Chu Hạnh Hoa : “Hạnh Hoa, đường tẩu, phiền hai ngươi trói nàng , bịt miệng cho chặt, cứ vứt nàng sài phòng .”

 

Tên đạo sĩ giả dám đến tận cửa lừa đảo gạt gẫm, Triệu Hồng tay dạy dỗ là còn nương tay .

 

Còn về phần Lâm Xảo, đợi dùng bữa xong hẵng hành hạ nàng cũng muộn, Triệu Hồng giờ đang đói bụng, chỉ mau chóng giải quyết mớ hỗn độn để yên dùng bữa.

 

“Các ngươi ? Đừng trói , đều là sự thật, các ngươi tin chứ?”

 

“Nàng thật sự là yêu ma, các ngươi nghĩ xem nương thế nào, giờ ? Các ngươi đừng để nàng lừa gạt, nếu sớm muộn gì cũng nàng … ưm…”

 

Lâm Xảo giãy giụa chịu trói, nhưng phàm những tay đều là kẻ quan hệ với Triệu Hồng, thể lời một đứa nữ nhi bất hiếu như nàng chứ?

 

Người xưa lấy hiếu đầu, cho dù Triệu Hồng thật sự chướng mắt dạy dỗ, cũng chỉ thấy Lâm Xảo là nữ nhi sai, huống hồ Lâm Xảo còn chủ động gây sự.

 

“Để ngươi ăn bô bô, nếu còn dám nương một câu, sẽ đ.á.n.h rụng cả răng ngươi!” Triệu Linh Tú hung tợn trừng mắt Lâm Xảo, lấy chiếc khăn mà Triệu Hồng đó dùng để lau m.á.u ch.ó vứt , bịt chặt miệng Lâm Xảo .

 

Khi Lâm Xảo ném sài phòng, trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh trở , tên đạo sĩ giả thì tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng những thanh niên ở Đào Nguyên thôn chặn , còn đường lui.

 

“Yêu nghiệt to gan, đừng hòng mê hoặc lòng ! Bần đạo chính là…”

 

“Chát!”

 

Lời tên đạo sĩ giả còn dứt, Triệu Hồng giáng một bạt tai, trực tiếp khiến khóe miệng chảy máu.

 

“Ngươi dám động thủ với bần đạo, chẳng lẽ sợ…”

 

“Chát!”

 

Triệu Hồng vung thêm một bạt tai, lực đạo mạnh hơn, đ.á.n.h rụng cả răng cửa của tên đạo sĩ giả.

 

“Ngươi…”

 

“Chát chát…”

 

Triệu Hồng liên tục giáng hơn mười cái tát, đợi tên đạo sĩ giả kịp phản ứng, nàng tung một cước đầu gối , khiến quỳ một gối xuống đất.

 

Nhìn xuống tên đạo sĩ giả từ cao, Triệu Hồng lạnh giọng : “Trước mặt lão nương mà còn vẻ cao nhân, cũng chẳng tự xem mấy cân mấy lượng. Đừng đem cái trò lừa đảo giang hồ của ngươi múa rìu qua mắt thợ mặt lão nương. Giao hết bạc ngươi đây, hôm nay trận đòn coi như cho ngươi một bài học. Sau nếu còn dám lừa gạt khác, lão nương phát hiện thì sẽ móc mắt ngươi !”

Mèo con Kute

 

Tên đạo sĩ giả đảo mắt loạn xạ, lắp bắp rõ ràng: “Woa suyết ny gư lường, ny…”

 

Triệu Hồng nguy hiểm nheo mắt, giơ tay đ.ấ.m một quyền, trúng ngay sống mũi tên đạo sĩ giả, đ.á.n.h bất tỉnh tại chỗ, cho cơ hội hết lời.

 

Chẳng trách Lâm Xảo dáng vẻ của thiếu phụ, hóa là do tên khốn tay.

 

Tuy Triệu Hồng ghét Lâm Xảo, nhưng kẻ lấy chuyện uy h.i.ế.p , nàng tuyệt đối dung thứ.

 

“Đồ thần côn! Lão nương hôm nay sẽ phế ngươi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-114-ngan-phieu-khong-the-dung.html.]

Triệu Hồng khẽ c.h.ử.i một tiếng, giơ chân đạp mạnh giữa hai chân tên đạo sĩ giả.

 

“A!”

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết đến tận cùng vang lên, những trong sân ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng, đặc biệt là các nam nhân vô thức kẹp chặt hai chân , sợ rằng cũng sẽ chịu một cú như .

 

Chờ tên đạo sĩ giả đau đến ngất , Triệu Hồng cúi cởi áo khoác ngoài của .

 

“Triệu Hồng, nàng đang ?” Dù thiếu nam nhân cũng thể mặt thể dân làng chứ!

 

Triệu Phú Quý vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng thấy Triệu Hồng từ trong quần áo của tên đạo sĩ giả từng món một lấy đồ vật. Tuy Triệu Phú Quý đó là thứ gì, nhưng những bình bình lọ lọ đó hẳn là đồ của giang hồ dùng, độc.

 

Không ai dám tiến lên giúp đỡ, ngược để Triệu Hồng yên tĩnh bận rộn một hồi.

 

Không chỉ những vật dụng mà giang hồ thường dùng, Triệu Hồng còn bỏ sót cả sợi tóc, lục soát sạch trơn bạc giấu tên đạo sĩ giả.

 

“Cứ ném trấn , giọng của bản địa, bao nhiêu lừa .”

 

Triệu Hồng đặt đồ vật lên áo khoác ngoài của tên đạo sĩ giả, gói ghém xong cầm trong tay, sợ tên đạo sĩ giả khi ngoài sẽ lung tung, nàng mới cho uống t.h.u.ố.c , chỉ thể , mà còn thần trí bất tỉnh, thể sống đến bao giờ thì xem mệnh của .

 

Thu liễm tâm tư, Triệu Hồng với thôn trưởng: “Ta nhớ hậu sơn của chúng là vô chủ đúng ? Đường ca rảnh thì huyện nha một chuyến, hỏi xem ngọn núi bán , nếu bán thì cho thuê cũng . Cứ dùng bạc , chỉ cần một phần năm diện tích núi, phần còn dù là mua thuê đều chia cho dân làng, đường ca cứ sắp xếp xem nên thế nào, đến lúc đó sẽ dạy cách kiếm tiền từ núi lớn.”

 

Lâm Xảo chẳng là yêu ma ư?

 

Triệu Hồng dứt khoát giấu giếm nữa, cứ thế thẳng thắn dẫn dắt dân làng giàu, nàng tin rằng một khi lợi ích gắn kết, dân làng còn thể nghi ngờ phận của nàng, dám tay với nàng.

 

Đương nhiên, Triệu Hồng cũng mượn cơ hội để hợp thức hóa một phần con đường tài lộc của , nàng sống cuộc đời ấm ức nữa, cứ tùy tiện kẻ yêu ma quỷ quái nào cũng thể gây phiền phức cho nàng.

 

Triệu Hồng xong liền nhà, bận tâm những trong sân đều đang kinh ngạc đến mức nào.

 

Là dân làng Đào Nguyên thôn, tổ tiên đời đời đều sống nương tựa núi lớn, nếu Triệu Hồng dẫn dắt họ hái thuốc, họ ngay cả con đường cũng . Giờ đây sắp dựa núi lớn để kiếm tiền, mà ngọn núi vẫn là do Triệu Hồng ban cho họ, chân thật đến thế chứ?

 

 

“Đương gia, ngân phiếu tên đạo sĩ , chẳng đến trăm lượng ư?” Thẩm thị ngẩn một lúc lâu, mới đến bên Triệu Phú Quý, nhỏ giọng hỏi.

 

Triệu Phú Quý lặng lẽ giơ ba ngón tay, nhưng gì, thấy Thẩm thị há hốc miệng, vội vàng lắc đầu hiệu nàng đừng lên tiếng.

 

Lần Triệu Hồng là khổ chủ, nàng giữ riêng một chút bạc cũng là chuyện nên , nhất đừng khai hết .

 

“Triệu Thiện, con kéo xe ngựa, ném tên ác ôn trấn .” Triệu Phú Quý gọi nhi tử, dù cũng thể để khác cơm ăn, thức ăn nhà Triệu Hồng xưa nay thịt, đều thèm thuồng cả.

 

Hơn nữa Triệu Thiện học y với Triệu Hồng, tử chạy vặt cho sư phụ cũng là điều nên .

 

Lại Triệu Hồng trong nhà, ném thứ gian, chỉ để ngân phiếu và một ít tiền mặt ở bên ngoài.

 

Triệu Phú Quý chỉ thấy hơn ba trăm lượng ngân phiếu, nhưng hề Triệu Hồng còn ngấm ngầm cất giấu một khoản lớn hơn.

 

Không Triệu Hồng nỡ dùng hết bạc, mà là ngân phiếu tên đạo sĩ giả lai lịch tầm thường, ngân phiếu đó là của quan phủ, đây thứ mà bách tính bình thường thể dùng, khéo sẽ vướng kiện tụng.

 

“Là của quan phủ lừa, là…” Triệu Hồng ngân phiếu suy tư một lát, thấy tiếng bước chân nhà, vội vàng cất những ngân phiếu đặc biệt gian, nàng luôn cơ hội dùng chúng, nhưng bây giờ.

 

“Nương, mau đến sài phòng xem , Lâm Xảo hình như .” Triệu Linh Tú với gương mặt tái nhợt bước nhà, kéo tay Triệu Hồng mà run rẩy, là vì sợ hãi xót xa cho tỷ tỷ đồng đồng cha của .

 

“Chuyện gì ?” Triệu Hồng hỏi, nàng tuy ghét Lâm Xảo, nhưng cũng Lâm Xảo c.h.ế.t trong nhà .

 

 

Loading...