Xuyên Thành Mẹ Chồng Cay Nghiệt Ta Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 106: Đấu không lại ta

Cập nhật lúc: 2025-10-04 09:06:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ngươi thì , thì thôi, ghét nhất sự lề mề.” Triệu Hồng giả vờ hứng thú .

 

Kiếp chịu thiệt vì hóng chuyện, nếu vì scandal lớn của giới giải trí, là một Bạch phú mỹ chính hiệu, công việc mà yêu thích nhất, chạy đến đây trông trẻ con chơi đùa chứ?

 

Triệu Linh Tú tiền lệ đó, vạn nhất đưa lời hứa xong, phát hiện đứa nữ nhi hờ vô tâm lừa gạt, thì cũng chẳng tiếng.

 

Thấy Triệu Hồng định , Triệu Linh Tú vội vàng túm chặt lấy cánh tay nàng, nhắm mắt , nhanh như gió: “Hôm nay con ở trấn gặp Lâm Đức , đang hỏi thăm chuyện của . Sợ phát hiện, con dám theo quá gần, chỉ đang hỏi thăm chuyện ăn của nhà , đến cái tiểu viện nhà họ Dương một chuyến. Con đợi nửa canh giờ cũng thấy , liền tự ý thuê nhà hàng xóm theo dõi .”

 

Nói một tràng xong, Triệu Linh Tú thở dài một , rụt cổ : “Nương cho con loạn, con lời nương, phạt thì cứ phạt , con nhận!”

 

Triệu Hồng giơ tay liền búng một cái trán Triệu Linh Tú, vui : “Ngươi còn gì với ngươi , mà còn dám tự ý bậy! Ta thấy mười mấy năm gạo ngươi ăn là uổng phí , cũng chẳng gương cho mấy đứa nhỏ, liền phạt ngươi tối nay ăn cơm, về phòng mà học thuộc y thư. Một ngày thuộc, thì ăn thịt!”

 

“Nương, đổi cách phạt khác ạ? Ví như đ.á.n.h lòng bàn tay, hoặc là quỳ phạt?” Triệu Linh Tú đáng thương cầu xin.

 

Là cô nương nhà nông yêu chiều, Triệu Linh Tú thấy thịt là nuốt nước miếng, thời gian bữa nào cũng thịt cá mới kìm nén , nhưng nghĩa là nàng ăn đủ .

 

Triệu Hồng lạnh mặt : “Không gì để bàn bạc cả, ngươi mà cảm thấy , thì cứ ăn thịt khi xuất giá , thể tiết kiệm chút bạc.”

 

“Con học, con học, con học bài ?” Triệu Linh Tú dám cầu xin nữa, vội vàng dậy, sớm một ngày học thuộc y thư là thể sớm ăn thịt , nhưng vẫn nhịn lo lắng hỏi: “Nương, chúng cần đề phòng chút ? Lâm Đức ngoài việc chi tiền cho Dương Sương Nương và mấy đứa nhỏ, thường ngày keo kiệt vô cùng, tuyệt đối ý .”

 

“Ta chỉ sợ đến thôi.” Triệu Hồng khẩy : “Mấy đứa các ngươi rõ đây, nếu Lâm Đức đến tìm các ngươi, bất kể là dỗ dành mua đồ cho các ngươi, đều đừng cho sắc mặt . nếu cho bạc, các ngươi thể giả vờ d.a.o động, cầm bao nhiêu đều là tiền riêng của các ngươi, tịch thu.”

 

“Thật ?” Triệu Linh Tú hai mắt sáng bừng, kem dưỡng da của nàng vẫn bán mà, đương nhiên là chút bạc cho yên tâm .

 

“Dĩ Ninh đều cho nãi nãi, nãi nãi đối với Dĩ Ninh, Dĩ Ninh hiếu thuận nãi nãi.” Triệu Dĩ Ninh giọng non nớt.

 

“Nãi nãi kiếm tiền vất vả, đáng lẽ đưa cho nãi nãi.” Triệu Dĩ Thanh cũng chần chừ.

 

“Lâm Đức là con rể ở rể nhà họ Triệu, bạc của vốn dĩ là của nhà họ Triệu, là của đường cô.” Cẩu Thặng Nhi mặt lạnh .

 

“…” Thẩm Nam Tinh gì đó, nhưng phát hiện chuyện chẳng liên quan gì đến , là tạm trú ở nhà họ Triệu, là thiếu gia nhà họ Thẩm, tên Lâm Đức nếu đầu óc vấn đề thì sẽ nghĩ đến việc mua chuộc .

 

“…” Triệu Linh Tú lén lút liếc ba đứa nhỏ một cái, từng đứa một đều khéo léo như , khiến nàng trông như thể tham tiền bất hiếu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-me-chong-cay-nghiet-ta-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-106-dau-khong-lai-ta.html.]

“Đều ngoan ngoãn, nhưng Triệu Hồng lời là giữ lời, các ngươi cứ yên tâm nhận lấy là .” Triệu Hồng lượt xoa đầu mấy đứa nhỏ, khi ánh mắt nàng dừng Triệu Linh Tú, liếc mắt trắng dã, ý nghĩa cứ để Triệu Linh Tú tự lĩnh hội .

 

Không đến việc nhà họ Triệu bên vui vẻ hòa thuận đến nhường nào, Lâm Đức tĩnh tọa hơn một canh giờ, sắc mặt càng lúc càng tệ.

 

“Đáng ghét!”

 

“Rầm!”

 

Bộ cụ mặt bàn Lâm Đức hất rơi xuống đất, nghiến răng c.h.ử.i rủa: “Hai lão già bất tử quả nhiên đề phòng , con tiện nhân Triệu Hồng đó cũng giấu giếm một tay, nhiều bản lĩnh kiếm tiền như cho , chúng nó hề coi nhà!”

 

Sau khi mắng một hồi, đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Đức mới dần trở bình thường.

 

Quanh năm ăn buôn bán, mặt Lâm Đức lúc nào cũng treo nụ giả tạo, chỉ là giờ khắc , trong đôi mắt tưởng như đang đầy vẻ độc ác.

 

“Triệu Hồng, ngươi nên đấu với ! Mười mấy năm ngươi đấu , cũng thôi! Kiếp , chỉ Lâm Đức trêu đùa ngươi thôi, tuyệt đối cho phép ngươi nhảy nhót mặt !”

 

Lời lạnh lẽo của Lâm Đức chẳng ai thấy, trong lòng nghĩ gì đương nhiên cũng chẳng ai .

 

Nói về ngày thứ hai giữa trưa, Triệu Hồng đang ăn mì trộn, trong lòng suy tính khi thu hoạch d.ư.ợ.c liệu trong gian, nàng nên để một mảnh đất nhỏ để trồng chút rau củ quả.

 

Môi trường cổ đại ô nhiễm, ăn uống đều là thuần tự nhiên đương nhiên , đáng tiếc vật tư quá khan hiếm, thời tiết nóng bức thế đáng lẽ ăn chút trái cây ướp lạnh mới .

 

Tuy trong tủ lạnh của gian ít đồ ăn bằng hữu cho, nhưng lượng hạn, Triệu Hồng tự còn nỡ ăn nhiều, càng dám lấy chia sẻ, sợ thể giải thích .

Mèo con Kute

 

Chờ khi trong gian lai tạo đủ hạt giống, thì thể thử trồng một chút, nếu thành công chỉ thể thỏa mãn d.ụ.c vọng ăn uống của , mà còn thể tăng thêm một khoản thu nhập, còn thể giúp dân chúng giàu, một mũi tên trúng nhiều đích .

 

“Nương, hình như đến , con thấy vẻ lạ mắt.” Triệu Linh Tú ăn thịt kho dám bát mì của Triệu Hồng, chỉ thể đưa mắt ngoài, thấy đang dìu đỡ bước xuống xe lừa.

 

Triệu Hồng ngẩng đầu lên, thấy là ba nhà họ Hoàng, liền thúc giục : “Ăn nhanh , lát nữa con cứ trốn trong buồng đừng ngoài.”

 

“Tại ạ? Họ là kẻ ?” Triệu Linh Tú cảnh giác hỏi một câu, tốc độ gạt mì cũng nhanh hơn.

 

“Hỏi nhiều, ngươi sẽ chẳng còn hứng ăn .” Triệu Hồng nhanh chóng ăn hết hai miếng mì còn , hướng về cổng sân mà gọi lớn: “Các ngươi đây, bẩn sân nhà , sẽ gọi đ.á.n.h các ngươi ngoài!”

 

 

Loading...