Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 450:5

Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:37:13
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tin tức mấy em Ninh Nhị đến thủ đô học đại học, còn đỗ trường danh giá hàng đầu như nguyện vọng, gây một chấn động cực lớn.

Dương Liễu mừng đến phát , kích động vô cùng. Các con của bà đúng là thông minh, đứa nào cũng giỏi giang.

Ninh Hãn Hải cũng vui. Người đàn ông ngày thường uống rượu cũng phá lệ uống mấy chén.

“Ba , là hai tự đưa các em đến trường .” Ninh Yên chủ động đề nghị. Cô nghĩ, Ninh Hãn Hải tự đưa các con ngôi trường cũ của , ý nghĩa sẽ vô cùng khác biệt.

“Được.” Ninh Hãn Hải tinh thần đặc biệt .

Ninh Miểu mắt long lanh Ninh Yên: “Chị cả, chị cùng bọn em ?”

Cô quyến luyến chị cả nhất, cứ nghĩ đến việc rời xa chị là trong lòng thấy hoang mang, rối bời.

“Đừng quấy nữa, chị con cũng chuẩn cho việc nhập học.” Dương Liễu tay chân bận rộn ngừng, nhiều thứ chuẩn để mang đến thủ đô. “Hơn nữa, công việc của nó bận rộn như , đang đúng thời điểm mấu chốt nhất. Lô TV đầu tiên sắp giao hàng, nó theo dõi bộ quá trình, thể xảy chút sai sót nào.”

Bà vẫn hiểu hết về Ninh Yên, nhưng thái độ đổi nhiều, thêm cả sự kính trọng.

, chính là kính trọng, giống như sự kính trọng dành cho bậc trưởng bối, việc gì cũng sẽ trưng cầu ý kiến của Ninh Yên.

Tuy kỳ quái, nhưng thấy nhiều cũng quen, khí trong nhà khá .

Ninh Yên cũng là bất do kỷ, lúc thể rời .

“Chờ lúc nào rảnh chị sẽ đến thăm các em. Có việc gì thì cứ tìm họ cả.”

Cả nhà cảm xúc vẫn cao lắm.

Ninh Yên lấy ba cuốn sổ tiết kiệm, đưa cho mỗi một cuốn: “Đây là tiền sinh hoạt phí cho các em, ngày thường đừng tằn tiện quá.”

Ninh Tứ kinh ngạc la lên: “5000? Chị, chị đưa nhầm ?”

Mỗi 5000, chị đúng là hào phóng, đủ cả tiền sinh hoạt phí cho bốn năm đại học luôn .

Ninh Nhị đẩy sổ tiết kiệm về: “Chị, bọn em mỗi tháng đều trợ cấp, chi tiêu ngày thường đủ .”

Cậu mua một căn nhà ở thủ đô, còn đập xây mới, tiêu hết sạch tiền tiết kiệm. trường học sẽ phát tiền.

“Bọn em vẫn còn tiền tiết kiệm mà.” Ninh Miểu cũng cần. Tiền lương đây của họ đều tự giữ, mỗi tháng chỉ đưa mười đồng tiền sinh hoạt phí cho gia đình, ngoài còn tiền nuôi gà, trồng rau, nướng bánh mì, bánh kem tích cóp , cũng thiếu tiền.

Ninh Yên thiếu tiền, cũng khoản chi tiêu gì lớn: “Chị đề nghị các em mỗi sắm một căn hộ ở thủ đô, nhất là nhà tứ hợp viện, nhà lầu mặt tiền cửa hàng cũng . Có nhà cửa thì sẽ thêm một đường lui, cũng tự tin để thành gia lập nghiệp. Tiền đủ thì các em tự .”

Ừm, chúng nó đều trưởng thành, nhiệm vụ cuối cùng của cô cũng thành.

Sống mũi Ninh Miểu cay cay. Chị cả sắp xếp thứ cho cuộc sống của họ quá rõ ràng.

Bao nhiêu năm nay, luôn là chị che mưa chắn gió, bao bọc họ trưởng thành.

Chị dạy họ nhiều điều: tình yêu thương, lòng dũng cảm, dũng khí vĩnh viễn từ bỏ khi đối mặt với khó khăn, sống nguyên tắc nhưng cũng tùy cơ ứng biến, ham mê tri thức, và sống một cách nghiêm túc, thản nhiên.

“Chị cả, cảm ơn chị. Đây đều là tình yêu thương nặng trĩu của chị.”

Ninh Yên: ... Cũng hẳn, đây là phí chia tay. Sau các em tự dựa chính .

Không chỉ họ, mà còn Lâm Vũ Mặc và năm công nhân khác cũng đến thủ đô học. Vợ chồng Ninh Hãn Hải sẽ tự cùng họ.

Nghiêm Lẫm cố ý xin nghỉ phép để tiễn họ.

Hai vợ chồng tự đưa ga tàu hỏa, lưu luyến chia tay.

Những gì cần dặn dò đều dặn dò. Ninh Yên vươn tay xoa đầu Ninh Tứ. Hốc mắt Ninh Tứ đỏ hoe. Cậu cao hơn cô nhiều, nhưng vẫn cúi đầu mặt chị cả, ngoan ngoãn để cô xoa đầu.

“Học hành cho , chú ý sức khỏe, việc gì thì gọi điện cho chị.”

Ninh Tứ ôm chầm lấy cô, dụi dụi cô đầy lưu luyến: “Không việc gì thì gọi ?”

Ninh Yên dở dở : “Em bao nhiêu tuổi ? Sao còn như con nít ?”

Cô đối xử với các em trai em gái đều công bằng, hề thiên vị ai.

Ninh Tứ là con út trong nhà, thích nũng: “Em ở mặt chị thì mãi mãi là em trai. Chị, chị cho em , em là đứa em trai chị yêu nhất ?”

“Không .” Giọng Ninh Miểu vang lên.

“Em mới là đứa em trai chị cả yêu nhất!” Ninh Tứ vỗ n.g.ự.c tự xưng.

Ninh Yên: ... Mọi diễn sâu đấy.

Ninh Nhị nghiêm túc cô, đôi mắt lấp lánh: “Chị, hôm nay em tự hào về chị. Rồi sẽ ngày, chị sẽ tự hào về em.”

Ninh Yên vỗ vai : “Có chí khí! Cố lên.”

Ninh Tứ sang Nghiêm Lẫm: “Anh rể, chăm sóc cho chị của em. Nếu dám bắt nạt chị , em về sẽ đ.á.n.h .”

“Còn em!” Ninh Nhị và Ninh Miểu (*chỗ tác giả ghi nhầm Ninh Tam) đồng thanh lên tiếng, cùng chằm chằm Nghiêm Lẫm.

Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu: “Yên tâm , đ.á.n.h chị của các em.”

Ninh Yên: ...

Ninh Hãn Hải chút yên tâm về con gái: “A Lẫm, ba đều cả , trong nhà chỉ còn Tiểu Yên. Con cố gắng về nhà ở nhé.”

Nghiêm Lẫm lúc bận rộn, giờ giấc đảo lộn, nhiệm vụ cũng là chuyện xảy trong một giây.

“Con ba. Con sẽ cố gắng ngày nào cũng về nhà với em .”

Xe lửa đến. Ninh Yên tiễn họ lên xe, đoàn tàu từ từ lăn bánh. Tiếng "Chị cả!" văng vẳng tan trong gió.

Cô khẽ thở dài, tay đặt lên ngực, cảm thấy trống rỗng. Tất cả đều .

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ lắc lắc. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ ấm áp của Nghiêm Lẫm: “Anh sẽ luôn luôn ở bên em, cả cuộc đời chúng sẽ cùng bước , vĩnh viễn xa rời.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-4505.html.]

Cha sẽ ngày già , chị em mỗi đều sẽ lập gia đình riêng, ngày càng xa cách. Chỉ bạn đời là sẽ mãi mãi ở bên cạnh .

Ninh Yên lặng lẽ nắm chặt bàn tay to lớn của , cảm nhận ấm từ đó.

“Đi thôi, đưa em nhập học.” Nghiêm Lẫm phớt lờ ánh mắt kỳ quái của khác, nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ.

Cổng lớn trường Đại học Nông nghiệp, sinh viên lục tục kéo đến nhập học.

Ninh Yên đeo khẩu trang, khiêm tốn xuất hiện ở cổng trường. Nghiêm Lẫm cùng cô thủ tục nhập học.

Hai đến cũng thu hút nhiều ánh mắt.

Nghiêm Lẫm tướng mạo khí chất nổi bật. Ninh Yên tuy che mặt nhưng vóc dáng và khí chất cũng tầm thường, thướt tha lả lướt, phong thái yêu kiều. Ninh Yên đăng ký học ngoại trú, nhưng vẫn đóng tiền giường, đăng ký một chỗ. Khi nào mệt thể nghỉ ngơi một lát.

Trong ký túc xá hai nữ sinh đến, đang dọn dẹp giường chiếu. Nghe tiếng động, họ đầu .

Ninh Yên kéo khẩu trang xuống, thoải mái tự giới thiệu: “Chào các bạn, tên là Ninh Yên.”

Hai nữ sinh, một tên Ngô Tiểu Phương, tướng mạo giản dị, tuổi nhỏ; một tên Kinh Liên, mày thanh mắt tú, quần áo sạch sẽ, tươm tất.

Nhìn thấy dung mạo của Ninh Yên, cả hai khỏi kinh ngạc. Đẹp quá! Đẹp như học nông nghiệp? Lẽ nào... là do thành tích ?

Người đến chọn giường. Ninh Yên chọn giường cạnh cửa sổ. Cô chọn xong, Nghiêm Lẫm liền nhẹ nhàng nhảy lên, giúp cô trải giường chiếu.

Động tác của thành thục, việc sắp xếp nội vụ đúng là nghề của .

Ninh Yên tủm tỉm . Chồng giỏi quá, gấp chăn thành khối vuông vức như cục đậu hũ, đặc biệt mắt.

“Đưa rèm cho .”

“Đây ạ.” Ninh Yên đưa tấm vải dệt màu vàng nhạt qua. Nghiêm Lẫm nhanh nhẹn treo lên. Cứ thế quây ngay một gian riêng tư.

Hai nữ sinh ngơ ngác , bất giác lộ vẻ hâm mộ: “Đây là... trai ?”

“Là chồng .” Ninh Yên vô cùng tự hào.

Nghiêm Lẫm mỉm qua, mày mắt giãn , tràn ngập ý , hiếm thấy thật.

Hai nữ sinh càng thêm hâm mộ. Chồng nhà , trai đảm đang, còn chu đáo, haiz.

Kinh Liên chủ động mời: “Lát nữa chúng cùng nhà ăn ăn cơm nhé.”

Ninh Yên xua tay: “Bọn còn việc, cùng nhé.”

lâu, kéo Nghiêm Lẫm đến văn phòng hiệu trưởng: “Thầy Ngụy, , chào Hiệu trưởng Ngụy.”

Ngụy Bạch bây giờ là hiệu trưởng, gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, trông vô cùng phấn chấn: “Chào Tổng giám đốc Ninh.”

“Phụt!” Ninh Yên tủm tỉm: “Hiệu trưởng, em xin phép nghỉ, ngày thường thể đến trường thường xuyên .”

Ngụy Bạch từng việc chung với cô, ông kiến thức nông nghiệp của cô hời hợt, mà là học tập hệ thống, cho nên ông cũng lo cô tụt . “Được, nhưng đảm bảo tỷ lệ chuyên cần một nửa, và thành tích thi cử trong top mười.”

“Không thành vấn đề.” Ninh Yên sớm liệu , vô cùng tự tin.

phân một căn hộ, chừa cho cô một phòng. Ngày thường học cô thể đến đó ở.” Ngụy Bạch coi Ninh Yên là ngoài, suy nghĩ chu cho cô. Về nhà một chuyến mất mấy tiếng đồng hồ, học ngoại trú chắc chắn .

Ninh Yên cũng phiền khác: “Không cần ạ, em xin ở ký túc xá , như tiện cho em hòa nhập với tập thể.”

Ngụy Bạch tính cô một là một, nên ép: “Vậy , chuyện gì cứ đến tìm .”

Giải quyết xong chính sự, hai đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thịnh soạn, xem phim, còn dạo cửa hàng bách hóa, mua ít đồ.

Trời dần tối, Nghiêm Lẫm đưa Ninh Yên về doanh trại, thong thả bộ về khu nhà gia đình.

Ninh Yên đến đây nhiều , thỉnh thoảng mới qua ở. Đẩy cửa bước , cô phát hiện nhà cửa sạch sẽ, một hạt bụi.

Cô hài lòng gật đầu, một ông chồng yêu sạch sẽ thật .

Trong khi cô thì chú trọng đến , đồ đạc vứt lung tung.

Nghiêm Lẫm phân căn hộ hai phòng một sảnh, nhà lớn nhưng bài trí ấm áp, cũng thấy sự tinh tế.

“Em nghỉ ngơi , lấy nước ấm, tiện thể lấy cơm luôn. Em ăn gì?”

Ninh Yên đặt túi lên ghế: “Em cùng .”

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Nghiêm Lẫm mở cửa: “Có việc gì?”

Người đến là Thẩm Kiến Thiết: “Phó liên trưởng mới đến tân gia, bảo gọi qua. gõ cửa mấy , cuối cùng cũng về. Đi thôi, ăn cơm.”

Nghiêm Lẫm nghiêng , hất cằm về phía trong phòng: “Tiểu Yên đến , ở nhà với cô .”

Thời gian gặp quá ít, vô cùng trân trọng.

Thư Sách

Thẩm Kiến Thiết sững sờ. À, hiếm thấy thật. Vị sự nghiệp đang phất lên như diều gặp gió, đến doanh trại ngày càng ít. “Tổng giám đốc Ninh đến ? Vậy cùng luôn , cũng ngoài.”

“Gọi gì mà Tổng giám đốc Ninh, gọi tên . Các là tiệc đàn ông với , .” Ninh Yên mệt mỏi cả ngày, lúc chỉ yên, xã giao.

Thẩm Kiến Thiết vô cùng nhiệt tình: “Đối tượng của phó liên trưởng cũng ở đó. Đồng chí Ninh Yên, cùng . Hình như cô bao giờ tham gia tiệc tụ tập gia đình thì .”

Có gì mà tụ tập? Ninh Yên quen ai . “Nghiêm Lẫm, tự , em nhà ăn ăn tạm chút gì cũng .”

Nghiêm Lẫm nghĩ nghĩ: “Vậy một lát về ngay, em chờ cùng ăn tối nhé.”

Thẩm Kiến Thiết cảm thấy thật căng thẳng. Rõ ràng là còn ăn cơm mà.

“Đi tay , mang theo chai rượu qua .” Ninh Yên mở túi, hôm nay cô mua hai chai Mao Đài.

Mắt Thẩm Kiến Thiết sáng rực lên, vèo một cái lao qua: “Mao Đài! Ngon! thích!”

Thực , Nghiêm Lẫm cũng uống rượu, nhưng ở mặt Ninh Yên, gần như đụng đến.

thích say xỉn.

Đang chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Cửa đang mở, một đôi nam nữ ở ngoài.

“Đoàn trưởng Nghiêm, nhất định nể mặt đấy nhé.” Đó chính là mời khách, phó liên trưởng Triệu Long và đối tượng của .

Nghiêm Lẫm cầm chai rượu , để lộ khuôn mặt tuấn. “Choang!” một tiếng.

Mọi đồng loạt về phía phụ nữ Triệu Long. Đồ vật trong tay cô rơi xuống đất, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc Nghiêm Lẫm.

“Anh Lẫm, thật sự là ?”

Nghiêm Lẫm khuôn mặt chút xa lạ, suy nghĩ một lát: “Tào Thiến?”

“Là em đây, Lẫm!” Nước mắt Tào Thiến trào , kích động tột độ: “Em cuối cùng cũng gặp . Em nhớ ... và lắm.”

Ninh Yên nhướng mày. Tào Thiến? Cái tên hình như .

Loading...