Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:54:23
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài gió lạnh rít gào, trong phòng ấm áp. Trên bếp lò đặt một nồi lẩu, các loại viên thả chìm nổi trong nước hầm xương, trông hấp dẫn nên lời.
Ninh Yên vớt một viên cá mập mạp trắng nõn, mềm dai, cực kỳ tươi ngon.
“Ba vị thầy cô, công việc của sắp xếp như ạ? Lầu 5 dọn dẹp sạch sẽ, thể dọn ở bất cứ lúc nào. Nếu thiếu thứ gì, cứ .”
“Được, ngày mai thể bắt đầu việc ngay. Cứ ở nhà thế , ăn của các cô cũng thấy ngại.” Kim Tích Như gắp một miếng đậu phụ đông, miếng đậu ngấm đẫm nước lẩu ăn ngon tuyệt vời, đây là món bà yêu thích nhất.
Mấy ngày nay là những ngày thoải mái nhất của bà, thể an ngủ một giấc no nê, cần gì, suốt ngày sách cũng ai quản.
Chẳng cần lo lắng bất cứ điều gì, một ngày ba bữa đều sắp xếp, bữa nào cũng mặn chay, cuộc sống nhỏ thật thảnh thơi.
Không chỉ , nhà họ Ninh còn sắm sửa thêm cho mỗi bọn họ đồ dùng sinh hoạt, từ áo bông, chăn bông đến giày bông, tất cả đều là đồ mới.
Giống như hôm nay quây quần bên ăn lẩu, khi đến đây, bà mơ cũng dám nghĩ tới.
Từ Đạt thích ăn thịt viên, ăn ngừng đũa: “Chương trình học sắp xếp thế nào? Chúng tài liệu giảng dạy.”
Ninh Yên sớm sắp xếp xong: “Trước đây ở thủ đô cháu mua tám bao tải sách, bao gồm đủ loại, giáo trình từ cấp ba đến đại học đều , chỉ chờ Diệp Hưng Học mang về. Còn về chương trình học sắp xếp , các thầy cô cứ quyết định ạ.”
Quý Khả An, nãy giờ vẫn im lặng ăn, ngẩng đầu lên: “Còn sách gì?”
Không sách thật khó chịu.
Bây giờ ông cũng là một tươm tất, tóc tai cắt gọn, râu cạo sạch sẽ, quần áo đều mới, cái vẻ sa sút tan biến.
Tuy vẫn còn gầy nhưng tinh thần lên nhiều.
Lúc rời thủ đô, ông chẳng mang theo gì, thứ đều do nhà họ Ninh sắm sửa.
Ông ngoài miệng gì, nhưng khi mấy đứa trẻ bài tập, ông đều chỉ điểm đôi chút.
Ninh Yên thản nhiên một tràng dài tên sách, mắt đều sáng lên. Họ đều là những yêu sách, hận thể lập tức thấy đống sách .
Kim Tích Như càng cô càng thấy quý. Cô gái thật thông minh.
Tuy bọn họ dám ngoài nhiều, nhưng chuyện xảy mấy ngày nay đều cả, do mấy đứa trẻ nhà họ Ninh ríu rít kể ngừng.
Một cô xoay chuyển tình thế, lật vụ án định tính đó, nhờ mà khôi phục danh dự, mở xưởng đậu phụ.
Năng lực , dù ở cũng thể sống .
Thế nhưng, cô hề cậy tài khinh , khiêm tốn lễ phép, đối xử với ba họ vô cùng khách khí và tôn trọng, từng lời cử chỉ đều khiến thấy dễ chịu như tắm gió xuân.
“Cháu thu thập những thứ là để bổ sung cho thư viện của tập đoàn ?”
Ninh Yên khẽ gật đầu: “ ạ, cháu cho rằng sách thể khai sáng trí tuệ, cho nên dành nguyên một tầng thư viện, ai cũng thể mượn .”
Từ Đạt càng cô với vẻ tán thưởng: “Tầm mắt, tấm lòng và kiến thức của cháu đều vượt xa thường.”
“Cảm ơn lời khen của thầy ạ.”
Ba bàn bạc xong chương trình học, Kim Tích Như phụ trách các môn văn hóa, còn môn kinh tế quản lý thì do Từ Đạt và Quý Khả An luân phiên dạy.
Ninh Yên mong học quá cao siêu, chỉ cần những kiến thức thường thức là , xem như phổ cập khoa học.
Nghe xong yêu cầu của cô, chuyện càng đơn giản.
Ninh Yên tủm tỉm chỉ ba em nhà họ Ninh: “ , ba vị thầy cô, mấy đứa em của cháu trợ lý nhỏ cho thì thế nào? Vừa mỗi một đứa, việc lặt vặt gì cứ giao cho chúng nó .”
Làm trợ thủ cho thầy cô thể học hỏi nhiều điều, tăng thêm kinh nghiệm, giúp các thầy cô giảm bớt gánh nặng, đúng là một công đôi việc.
“Xem cháu lanh lợi kìa.” Kim Tích Như nhịn bật , sớm nhắc, muộn nhắc, đợi đến khi bồi dưỡng tình cảm mới đề cập: “Cháu tuổi còn trẻ mà còn tinh ranh hơn cả cáo già ngàn năm.”
Mấy đứa trẻ nhà họ Ninh đều ngoan, hiểu chuyện, việc nhà nhanh nhẹn, trồng rau cũng giỏi, thu xếp việc nhà đấy.
Trong cảnh cha trưởng bối bên cạnh, chúng vẫn tự chăm sóc bản , còn thể lo liệu sinh hoạt thường ngày cho ba vị thầy cô, thứ đều chu .
Tính cách cũng , hào phóng, cởi mở, nhiệt tình, vài phần bóng dáng của Ninh Yên.
Không chỉ , học tập và công việc đều trễ nải. Xem chúng nó học gì kìa, ngoài kiến thức cấp ba, còn nông học, máy móc, kế toán.
Ninh Yên dạo bận tối mắt, nhưng tối vẫn về ngủ. Cô Ninh Miểu kể rằng chung sống hòa hợp.
Cô vẫn yên tâm, tối nay cố ý quan sát một chút. Miểu Miểu thích quấn quýt cô Kim, hai thiết như con.
Ninh Nhị thì vô cùng chăm sóc cho Từ Đạt và Quý Khả An, kính trọng như thầy, bận rộn lo lo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-215.html.]
Còn Ninh Tứ thì miệng lưỡi đặc biệt ngọt ngào, dỗ dành mấy vị thầy cô ai nấy đều mặt mày hớn hở.
”Vậy nhận ạ? “
“Nhận chứ.” Kim Tích Như vội nắm lấy cánh tay Ninh Miểu: “ chọn , Miểu Miểu.”
Con cái ở bên cạnh khó tránh khỏi cô đơn, mấy đứa trẻ ở đây cũng náo nhiệt hơn một chút.
Nhà họ Ninh ơn với họ, thì cứ dốc lòng bồi dưỡng bọn trẻ, đào tạo chúng thành tài.
Ninh Miểu ngọt ngào với bà. Nói là trợ lý nhỏ, kỳ thực chính là tử nhỏ.
Từ Đạt thì chấm Ninh Tứ, miệng ngọt, còn hứng thú với kiến trúc, thường xuyên quấn lấy ông hỏi han các vấn đề liên quan. “Tiểu Hâm hợp ý .”
Đến lượt Quý Khả An, ông vẫn chỉ im lặng ăn cơm, gì.
Ninh Nhị mặt dày mày dạn sáp gần, kéo tay áo Quý Khả An buông: “Thầy Quý, thầy mà cần em là em thành đứa trẻ đáng thương ai thèm đó.”
Chị cả , thầy Quý trải qua quá nhiều trắc trở, cực kỳ tin tưởng khác, nhưng ông bản lĩnh thật sự.
Ngày xưa học nghề, tử nhỏ đều hầu hạ sư phụ bao nhiêu năm trời, gì mà vui? Phải nịnh bợ chứ.
Quý Khả An tính tình nội liễm, thể mấy ngày liền một lời. “Muốn trợ lý của cũng , tất cả việc giao tiếp với khác đều là của .”
Ninh Nhị đặc biệt thích lân la: “Không thành vấn đề, cái em rành nhất.”
Ba đứa em đều nơi chốn, Ninh Yên cũng trút một gánh nặng trong lòng. Đây đều là những bản lĩnh, học hỏi thêm chút gì cũng .
Ninh Miểu tò mò hỏi: “Chị cả, lương của các thầy cô là bao nhiêu ạ?”
Ninh Yên vớt một ít rau chân vịt, mùa đông mà ăn chút rau xanh thì thật thoải mái.
“À, chị quên , lương 50 đồng, tiền cơm 50 đồng. Mọi thể ăn ở nhà ăn, hoặc cũng thể tự nấu nướng.”
Ba đều bất ngờ: “Lương cao quá ? Người khác sẽ ý kiến đấy?”
“Chúng một tháng cũng ăn hết 50 đồng.”
Lúc bọn họ gặp nạn, một ngày chỉ ăn màn thầu với khoai lang đỏ, khi còn no, lương sớm cắt, bọn họ đều sống bằng tiền tiết kiệm.
Đến nơi , ăn no, còn ăn ngon, sinh hoạt thường ngày đều lo, cứ như đang ở thiên đường.
Ninh Yên xua tay: “Không cần tiết kiệm ạ, bữa nào cũng ăn chút đồ mặn, thể các thầy cô cần bồi bổ. Sẽ ai ý kiến , mức lương cũng là để đổi lấy kiến thức, đừng chê học trò vụng về là .”
Thư Sách
“Sao thể chứ? Đây là cách nhất để hòa nhập với đội Cần Phong.” Kim Tích Như Ninh Yên mở lớp học chỉ vì dân làng, mà cũng là vì ba bọn họ.
Hai bên tiếp xúc nhiều, quan hệ sẽ dần khắng khít, tình cảm sâu đậm, chuyện gì tự nhiên sẽ che chở , cũng sẽ ai bài xích họ nữa.
Đây là một cục diện đôi bên cùng lợi.
Phải công nhận, Ninh Yên việc chu đáo mặt.
Không chỉ đôi bên đều hài lòng, mà còn sắp xếp thỏa cho cả các em của , công tư đều vẹn .
Đây mới thực sự là tài giỏi.
Ninh Yên ăn no liền ngủ, đều phiền cô, cô thật sự quá mệt .
Từ lúc trở về đến giờ cô cứ bận luôn chân luôn tay, từ sáng sớm đến tối mịt.
Từ Đạt lỡ ăn no căng bụng, Kim Tích Như dở dở , xoa bụng cho ông : “Ăn ít thôi.”
“Lẩu ngon quá, kìm .” Từ Đạt mãn nguyện sờ bụng, tuy khó chịu, nhưng nhớ những ngày đói kém , ông nhịn ăn thêm.
“Cuộc sống bây giờ thật đấy, may mà bà đồng ý với Ninh Yên, bà chuẩn hơn .”
Cô nhóc đó tuy nhiều tâm tư, nhưng tâm ngay thẳng, nhân phẩm .