Ninh Yên hỏi: “Vậy tại chuyện hồ đồ như ?”
Ninh Xuân Hoa khỏi sốt ruột: “Nếu cháu nghi ngờ , còn nhiều như mặt ?”
Đây là tự tiết lộ bí mật ?
Ninh Yên cố ý : “Cái gọi là 'rút dây động rừng'. Chỉ cần hành động, sẽ để lộ sơ hở. Cháu xem rốt cuộc đóng vai trò gì trong chuyện .”
Ninh Xuân Hoa: …
Cái đầu của con bé, ông cưỡi ngựa cũng theo kịp.
Ninh Yên liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại: “Đoàn trưởng Lỗ, là đây, nhờ giúp một việc.”
“Phương Bình, là chị, Ninh Yên đây. Chị cần em giúp đỡ.”
“Chị Phương, em chị giúp một tay.”
“Yến Tử, là tớ đây.”
Theo từng mệnh lệnh của cô truyền , nhanh, tin đồn về việc Lư Tiểu Phương m·ưu s·át lan khắp bộ huyện Hoành Sơn, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của .
Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn, tin tức lan truyền chóng mặt, đủ phiên bản.
Trong đó, phiên bản “chồng g·iết v·ợ” chú ý nhất. Càng cẩu huyết, càng giật gân, càng kích thích sự tò mò của đám đông.
Phản ứng ở xưởng d.ư.ợ.c huyện là nhiệt liệt nhất. Công nhân viên chức chẳng còn tâm trí việc, chỉ lo hóng chuyện, bởi vì một trong những trong cuộc đang việc tại xưởng của họ.
Chồng của Lư Tiểu Phương, tên là Vương Đông. Lúc , đang cầm cặp lồng lấy cơm, gọi hai suất ăn mặn.
Cô cấp dưỡng múc cơm mà tay run run, bằng ánh mắt kỳ quái.
Vương Đông để ý, bưng cặp lồng tìm một chỗ xuống.
nhanh chóng phát hiện đều đang chỉ trỏ về phía . Hắn sang, họ liền lập tức , vờ như chuyện gì.
Hắn khẽ cau mày, vẫn còn bàn tán chuyện nhà ?
Cũng thôi, nhận một khoản bồi thường kếch xù, chắc chắn kẻ ghen tị.
Hắn cũng lười so đo, cắm cúi ăn cơm. Bỗng chạy tới đối diện .
“Lão Vương, ông vẫn nuốt trôi cơm ?”
Vương Đông ngẩng đầu lên, là lão Đỗ tạp vụ. “Dù nhà m·ất thì cũng ăn cơm chứ.”
Lão Đỗ thức ăn lấy, thịt kho tàu, gà xào. Từ khi vợ Vương Đông qua đời, thức ăn của liền phong phú hẳn lên. Đây là nhận bao nhiêu tiền bồi thường ?
Trong lòng lão dâng lên một tia ghen tị khó , lão cố tình hỏi: “Vợ ông m·ưu s·át ? Thật giả thế?”
Loảng xoảng một tiếng, đôi đũa tay Vương Đông rơi xuống đất. Hắn đột ngột bật dậy, túm lấy cổ áo lão Đỗ, căng thẳng hỏi: “Là ai bậy bạ? Nói cho , vả vỡ mồm nó.”
Các công nhân khác đều sang, vẻ mặt khác .
Lão Đỗ siết cổ thiếu chút nữa thì tắt thở: “Ông kích động thế gì? Lại ai là ông . Mau buông tay .”
Sắc mặt Vương Đông trắng bệch: “Là ai với ông?”
Lão Đỗ đẩy mạnh : “Cả xưởng đều , mỗi ông thôi.”
Thông thường, trong cuộc luôn là cuối cùng. Vương Đông cũng ngoại lệ, sắc mặt tệ: “Không thể nào.”
Lão Đỗ nghi ngờ : “Ông căng thẳng như , chẳng lẽ…”
Không đợi lão hết, Vương Đông ngắt lời: “ tức giận. Người cũng ch·ết , còn đặt điều ba cái tin vớ vẩn, quấy nhiễu vong linh của vợ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-211211.html.]
Miệng thì thâm tình, nhưng lão Đỗ chút tin: “Phải ?”
Một giọng kích động đột nhiên vang lên: “Trời ơi, tin mới nè, mau xem!”
Một công nhân cầm một tờ truyền đơn vẫy vẫy, vẻ mặt kích động thôi.
Mọi xúm : “Treo thưởng lớn ? Ui, nhiều tiền thế.”
“Tiền nong tính là gì, cái suất việc mới quan trọng. Bát cơm sắt đấy, thể truyền cho đời .”
“Làm lớn thế , xem Tập đoàn Cần Phong thật sự oan .”
“Thế lúc họ nhận tội? Còn bồi thường tiền nữa.”
“Nghe lúc đó chủ sự thủ đô , mấy ở gánh vác nổi. Giờ chủ sự về, bắt đầu lật án đấy.”
“Thật giả?”
Thư Sách
“Chắc là thật. Nhìn cái xem, báo công an xử lý . Ai cung cấp manh mối thì cứ đến đồn công an huyện, tìm một đồng chí tên Phương Bình, cô phụ trách tiếp nhận.”
“Mau nghĩ xem manh mối gì .”
Trong lúc bàn tán, sắc mặt Vương Đông ở trong góc càng lúc càng khó coi.
Những tờ truyền đơn như dán khắp các ngả đường, còn đưa chính xác đến từng đơn vị.
Ninh Yên tại trụ sở tập đoàn, nhưng khuấy động gió mây khắp nơi.
Gió bão sắp kéo đến .
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ninh Yên lập tức nhấc máy: “Ninh Yên, là em, Phương Bình đây.”
Đây là một trong những nữ thanh niên trí thức mà cô sắp xếp các đơn vị lúc . Những là một trong những con át chủ bài của cô.
“Có tin gì ?”
Phương Bình ở đồn công an huyện, cô bé là một “fan cuồng” của Ninh Yên. “Em tra tình hình gia đình Lư Tiểu Phương . Chồng, Vương Đông, ở xưởng d.ư.ợ.c huyện. Bố chồng còn sống, ba con gái, một đứa cháu trai. Cả nhà đều dựa nuôi.”
Ninh Yên cầm bút ghi : “Làm ở xưởng dược?”
“ .”
“Trọng điểm chú ý .”
Phương Bình ở đồn công an, tin tức nhanh nhạy hơn thường, tra cứu hồ sơ cũng tiện.
“Em còn tra tay phóng viên . Hắn từ thành phố xuống. Theo lý mà , thể nào quen Vương Đông.”
“Luôn một đầu mối liên lạc.” Ninh Yên chợt nhớ một chuyện: “Trưởng đồn Lục dễ chuyện ?”
Đây là mối quan hệ mà cô từ huyện trưởng Lỗ, trưởng đồn công an huyện, là một quân nhân chuyển ngành. Cô định chuyện trái pháp luật, mà là điều tra rõ ngọn ngành vụ .
Phương Bình cực kỳ nể phục, Ninh Yên còn quen cả trưởng đồn, giỏi cũng giỏi.
“Rất nguyên tắc, tác phong quân nhân điển hình, nhưng cũng là khôn khéo.”
“Vậy thì .”
Vừa cúp máy, một cuộc gọi khác đến. Ninh Yên nhấc máy.
“Ninh Yên, tớ là Yến Tử đây. Cậu tay phóng viên tên gì ?”
Đây là nữ thanh niên trí thức phân công đến ủy ban huyện, tuy chỉ ở nhà ăn, nhưng thính tin.
“N mau .”
Yến Tử vô tình : “Kiều Trung Trực. Cậu quen ?”
Ninh Yên sững sờ, cái tên quen tai. Ơ, đây gã đàn ông trăng hoa phong lưu ? Chồng của Hầu Lệ! Hắn là phóng viên!
Tất cả các manh mối rời rạc bỗng dưng xâu chuỗi với .
“Cái tên khốn đó , tớ .”
Cô bỗng nhớ một câu Nghiêm Lẫm từng : Nhà họ Hầu thể để xảy scandal, trưởng tử nhà họ Hầu còn theo con đường quan lộ.
Con đường quan lộ?? Họ Hầu?!
Cô dường như nắm bắt một manh mối kinh nào đó.