Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:32:40
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bên ồn ào như ong vỡ tổ, nhưng Ninh Yên phớt lờ. “Thứ ba, khởi động quy trình tự kiểm tra, bí thư Ngưu phụ trách mảng .”

“Vâng.”

Ninh Yên tiếp tục lệnh: “Việc trấn an cảm xúc của công nhân giao cho phó tổng giám đốc Ninh.”

“ Được.” Ninh Xuân Hoa lập tức đồng ý.

Cuộc họp kết thúc, lòng đều định trở , chủ yếu là vì Ninh Yên quá bình tĩnh.

Mọi lượt rời , chỉ Hầu Thần là .

Ninh Yên chậm rãi thu dọn đồ đạc, dường như thấy đối diện, dậy định rời .

Hầu Thần hít sâu một : “Ninh Yên, …”

Ninh Yên lạnh nhạt ngắt lời: “Có một việc nhờ giải đáp thắc mắc, vì báo án? Bí thư Ngưu bọn họ hiểu quy trình, chứ nhất định hiểu.”

Chuyện quá nhiều kẽ hở, vài điểm đáng ngờ, và đáng ngờ nhất chính là phương án xử lý của Hầu Thần.

Điều bình thường.

Anh dù gì cũng là xuống cơ sở để "mạ vàng", tu dưỡng chính trị và kiến thức cơ bản , thể qua loa đến mức ?

Hầu Thần im lặng một lúc: “…Lúc đó hoảng quá, kinh nghiệm xử lý việc tương tự nên nhất thời hồ đồ. Xin cô, đây là sai sót trong công tác của .”

Anh tỏ thành khẩn, nhưng Ninh Yên tin một chữ nào. “Lý do chỉ lừa khác, chứ lừa . Tố chất tâm lý của kém đến .”

Sắc mặt Hầu Thần chợt xanh chợt trắng: “Ninh Yên, sự việc xảy , truy cứu nữa cũng đổi gì. Việc chúng cần là cố gắng hết sức cứu vãn hai nhà máy còn . Chỉ cần là việc thể , nhất định sẽ dốc lực.”

Lời lẽ vài phần thật lòng, nhưng Ninh Yên quá thất vọng về .

doanh nghiệp là vì dân chúng nơi ăn no mặc ấm, trẻ con sách , già thể an hưởng tuổi già. Đây là ý thức trách nhiệm xã hội của . Khi từng bước lên, nhận thức sâu sắc một điều: địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn.”

về phía Hầu Thần, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lùng: “Vậy trách nhiệm của quan là gì? Là che chở cho dân chúng một phương, vì dân chúng mà giành lấy cuộc sống hơn. Chỉ khi trong lòng dân chúng, mới thể nhận sự ủng hộ của họ.”

lý tưởng ban đầu khi quan của là gì? Là tranh quyền đoạt lợi? Hay đỉnh thế giới để hưởng thụ quyền lực?”

Từng câu chất vấn như d.a.o găm đ.â.m thẳng Hầu Thần, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Cô hiểu lầm . cũng nên sự nghiệp, chút chuyện thực tế vì dân chúng.”

Ninh Yên thản nhiên : “Con đường chính trị dễ . Dù gia tộc nâng đỡ, nhưng nếu bản bản lĩnh thực sự mà cố thăng lên cao, đó sẽ là t·ai n·ạn cho dân chúng, là t·ai n·ạn của quốc gia.”

Lời quá nặng, Hầu Thần khỏi tức giận: “Ninh Yên!”

Ninh Yên nhiều điều từ phản ứng của , càng thêm thất vọng: “Ai cũng lòng riêng, cũng . tự vấn lòng , gì hổ thẹn với trời đất, hổ thẹn với đại đội Cần Phong. Còn ?”

Hầu Thần sa sầm mặt, vặn : “Cô cho rằng cố ý? Tập đoàn Cần Phong sụp đổ thì lợi gì?”

.” Ninh Yên thản nhiên: “ , phụ lòng tin của tất cả công nhân Tập đoàn Cần Phong dành cho .”

Ngực Hầu Thần như tảng đá lớn đè nặng, khiến thở nổi: “Cô…”

Ninh Anh Liên hớt hải chạy : “Tổng giám đốc Ninh, của ngân hàng đến. Bọn họ vẻ ý .”

Ninh Yên híp mắt: “Mời họ đây.”

Ngân hàng cử đến hai , một phó giám đốc và một nhân viên.

Câu đầu tiên của phó giám đốc ngân hàng là: “Tổng giám đốc Ninh, cô nên trả tiền.”

Ninh Yên nhướng mày, kỳ quái hỏi : “Lãi suất chúng vẫn trả đúng hạn, khoản vay là ba năm, vẫn tới kỳ hạn mà.”

Phó giám đốc ngân hàng cau mày: “ Tập đoàn Cần Phong còn trụ bao lâu. Tổng giám đốc Ninh, cô cũng nhà nước tổn thất, đúng ?”

Lời qua thì đàng hoàng, nhưng Ninh Yên để xoay vòng. Hợp đồng chẳng lẽ là giấy lộn ? Vậy còn ký gì, một chút tinh thần hợp đồng nào. “Không tiền.”

Phó giám đốc ngân hàng lập tức biến sắc: “Vậy thì tịch thu bộ tài sản. Nhà xưởng, máy móc, hai tòa nhà và hai chiếc xe tải của Tập đoàn Cần Phong đều tịch thu. Cô chuẩn bàn giao .”

Ninh Yên hề hoảng sợ, cô chậm rãi : “Xe tải là vật thế chấp của ngân hàng thành phố. Chúng chỉ thế chấp nhà xưởng với bên ông thôi mà.”

Phó giám đốc ngân hàng ngờ cô cứng đầu, đến lúc còn cãi bướng: “Cái nhà xưởng đó căn bản đáng giá mười vạn, chuyện đến lượt cô quyết định.”

“Nếu lời trọng lượng, tìm gì?” Ninh Yên cảm thấy kỳ quái, bọn họ bỏ đá xuống giếng cũng nhanh thật, cứ như ai đó giật dây lưng.

“Để nghĩ xem, các ông gấp gáp như , tìm bên tiếp quản chứ?”

Phó giám đốc ngân hàng dám tin.

Ninh Yên hiểu ngay lập tức: “Bị đoán trúng ?”

“Chúng việc theo quy trình.” Phó giám đốc ngân hàng bỗng thở dài một : “ cũng thông cảm cho các cô, nhưng lấy lợi ích quốc gia trọng. Mười vạn đấy, con nhỏ .”

Ninh Yên ung dung thưởng , dắt mũi.

“Nhà xưởng và mấy tòa nhà đều trong đại đội Cần Phong, ai tới tiếp quản cũng vô dụng thôi. Các xã viên sẽ đồng ý .”

Tất cả xã viên cùng quậy lên, cũng đủ cho bọn họ mệt bở tai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-210.html.]

“Cô định quỵt nợ ?” Phó giám đốc ngân hàng tức sôi máu: “Thư ký Hầu, nếu vấn đề kinh tế giải quyết , thể dùng biện pháp cưỡng chế hành chính.”

Ánh mắt Hầu Thần lập lòe: “Mỗi bên lùi một bước , gì từ từ .”

Phó giám đốc ngân hàng hùng hổ: “Không thể nào.”

Ninh Yên chống cằm, đầu óc đặc biệt tỉnh táo: “Thật , ông lấy mấy thứ đó cũng vô dụng. Thứ quý giá nhất là công thức. Không công thức, thứ đều là hư ảo. Có kẻ chép thành công của chúng , đó là chuyện thể nào.”

Đã kẻ nhòm ngó cơ nghiệp của Tập đoàn Cần Phong, nhưng chiếm hời từ tay cô thì cửa .

Phó giám đốc ngân hàng từng tiếp xúc với Ninh Yên, thủ tục vay tiền chính là ông , hai bên đều khách khí. bây giờ, vì đòi nợ mà trở mặt hết cả. “Cô gì?”

Ninh Yên vốn chỉ thử, ngờ trúng phóc. “Bởi vì công thức đều trong tay , các bước mấu chốt đều do một kiểm soát.”

Phó giám đốc ngân hàng trầm ngâm hồi lâu: “Vậy giao hết đây, để đổi lấy nhà xưởng.”

Ninh Yên hì hì gật đầu: “Nhà xưởng thì cần, lấy một ngàn vạn đây để đổi.”

Phó giám đốc ngân hàng tức tím mặt: “Cô điên hả? Một ngàn vạn? Cô từng thấy ngần tiền ? Sư tử ngoạm, thèm tiền đến phát rồ ?”

“Vậy tại giao công thức ? Tiền là Tập đoàn Cần Phong vay, liên quan gì đến cá nhân ?” Ninh Yên vẻ bất cần: “Cùng lắm thì Tập đoàn Cần Phong sụp đổ, mấy công thức , vẫn thể từ đầu.”

Phó giám đốc ngân hàng: …

Nói lý, thể phản bác .

Ninh Yên ha hả: “Thật ông vội quá đấy, đợi thêm một tuần nữa xem tình hình thế nào .”

Phó giám đốc ngân hàng phát hiện cô gái quá khôn khéo, cứng mềm đều giỏi, tâm tư quá sâu.

Thư Sách

Người như nếu thể hạ gục trong một đòn, thì thực sự đắc tội đến ch·ết ?

Ông lùi một bước: “Trong vòng một tuần nếu giải quyết , cô bắt buộc giao công thức .”

Ninh Yên bật , còn dám điều kiện với cô ?

“Trong mắt ông, là kẻ ngốc mổ gà lấy trứng ? Nói khó một chút, cho dù tập đoàn trả tiền, cùng lắm thì cứ lấy vật thế chấp . Chúng cái khác.”

“Cũng đừng đến chuyện dùng biện pháp cưỡng chế hành chính. sẽ lên thủ đô kiện các ông cấu kết với bên ngoài, âm mưu gây rối, cướp đoạt thành quả lao động của dân nghèo, ép họ đường cùng.” Ninh Yên sắc mặt kịch biến của vị phó giám đốc, lạnh lùng bồi thêm một câu: “À đúng , mới từ thủ đô về, cũng gặp ít . Giám đốc kinh doanh của vẫn còn đang ở thủ đô đấy.”

Xã hội cần định, nhưng dựa sự nỗ lực chung của , chứ sự cưỡng ép từ một phía.

Phó giám đốc ngân hàng hiểu ý đe dọa trong lời của cô: hoặc là theo ý cô, hoặc là đôi bên cùng vỡ lở, ngọc đá cùng tan.

Thái độ của ông mềm xuống: “Ninh Yên, chúng cũng hết cách. Ngân hàng sợ nhất là gặp nợ . Cấp mà trách tội, chúng đều gặp xui xẻo.”

Nợ là chuyện của ngân hàng, liên quan đến cá nhân ông , cần thiết đ.á.n.h cược tiền đồ của . Thôi .

Ninh Yên một cách hờ hững: “ vô cùng đồng cảm, và sẽ ủng hộ các ông về mặt tinh thần.”

Phó giám đốc ngân hàng cô, đành : “Cho cô một tuần. Một tuần sẽ đến.”

“Được thôi.” Ninh Yên ngoài mặt hì hì, nhưng trong lòng thì c.h.ử.i thầm. Đến cũng , dù đến kỳ hạn thì đừng hòng cô trả tiền.

Nhìn hai bên đấu trí, Hầu Thần từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay . Đợi , mới hỏi: “Ninh Yên, cô thực sự quan hệ ở thủ đô ?”

Đây là đang thăm dò cô? Ninh Yên khẽ nheo mắt: “ , nhưng thể cho .”

Hầu Thần buột miệng: “Là nhà họ Nghiêm ?”

Một tia sáng lóe lên trong đầu Ninh Yên, nhưng cô kịp nắm bắt: “Anh quen nhà họ Nghiêm? Hay cách khác, quen Nghiêm Lẫm?”

Hầu Thần im lặng một lúc, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm: “Gặp qua vài .”

Ninh Yên sâu mắt , dậy: “Được , bận rộn như , mất thời gian của nữa. tiễn ngoài.”

Đây là đang đuổi khách. Hầu Thần cũng ngại ở , đành : “Ninh Yên, nhắc cô một câu, bịa đặt là phạm pháp đấy.”

Ninh Yên nhịn mà mỉa mai: “Bây giờ thì đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng .”

Bước chân Hầu Thần khựng , lập tức bước nhanh hơn.

Chờ tiễn , Ninh Xuân Hoa mới từ trong góc : “Ninh Yên, cháu nghi ngờ thư ký Hầu ?”

Ninh Yên trả lời mà hỏi ngược : “Bác thấy thế nào?”

“Một thông minh.” Ninh Xuân Hoa đó hề nghi ngờ, nhưng giờ nghĩ , luôn cảm thấy gì đó đúng.

 

 

 

 

 

 

Loading...