Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 207:207

Cập nhật lúc: 2025-11-05 07:14:44
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Mắt Ninh Miểu sáng lên, reo hò: “Em thấy giáo sư Kim !”

Quả nhiên, ở cửa soát vé ba bóng quen thuộc đang ngẩng đầu chờ đợi.

Diệp Hưng Học vội vàng chạy đón: “Ninh tổng, cuối cùng cô cũng đến.”

Anh chủ động xách hành lý: “Đi thôi, chúng . Thời gian gấp quá, sợ tàu chạy sớm.”

Ninh Yên nhanh nhẹn trả tiền cho bác tài xế, tiếng cảm ơn, cầm hành lý đuổi kịp: “Tàu chạy sớm thì cũng đợi đến đúng giờ mới chạy chứ?”

“Khó lắm.”

Tàu chạy sớm năm phút. Một đám chen chúc lên tàu. Diệp Hưng Học che chở cho hai vị giáo sư về phía toa giường mềm.

Ninh Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh Miểu, sợ lạc.

Thư Sách

Mỗi tàu đều là một thử thách gian nan.

Giá mà máy bay. Đáng tiếc, cô mua vé, hàng dân dụng mở cửa cho dân.

Cửa sổ toa tàu đang mở, Diệp Hưng Học trèo , đầu đỡ. Hai vị giáo sư leo qua cửa sổ vất vả, chị em Ninh Yên ở đẩy phụ.

Vất vả lắm mới đưa họ trong, ném hết hành lý lên, Ninh Miểu mới chị gái nâng lên, trèo toa.

Ninh Yên thủ nhanh nhẹn, chỉ khẽ nhún một cái, nhẹ nhàng lật qua.

Tất cả như trút gánh nặng. Ninh Yên chỉ giường bên trái: “Hai vị giáo sư, hai vị ngủ ở giường và giường nhé.”

“Được.” Ông Hứa Đạt cất hành lý xuống gầm giường, bà Kim Tích Như xuống giường nghỉ ngơi, mệt quá .

“Giường mềm đắt lắm ? Thật ghế cứng cũng .”

Ninh Miểu mật sát bên bà: “Giáo sư Kim, sức khỏe bà , giường mềm còn ngủ một chút, tiền thể tiết kiệm .”

Bà Kim Tích Như xoa má cô bé, hai hợp duyên, thiết hơn nhiều: “Vất vả cho các cháu .”

Diệp Hưng Học quanh: “Ngưu Tam ? Anh chen lên đấy chứ? tìm xem.”

Anh vài bước, liền thấy Ngưu Tam mồ hôi nhễ nhại cõng một tới: “Mau mau, đỡ một tay.”

Diệp Hưng Học tiến lên phụ giúp: “Bị ? Ốm ?”

Ngưu Tam cõng một chen lấn trong đám đông, mệt đứt : “Trước tiên dìu ông đến giường .”

Họ đặt đó xuống giường . Chiếc áo bông dày sụ bọc lấy đàn ông đang nhắm nghiền mắt, khiến trông càng thêm gầy yếu.

Tiếng còi tàu vang lên, Ninh Yên thúc giục: “Diệp Hưng Học, mau xuống xe .”

“Vậy... thượng lộ bình an. sẽ cố gắng về sớm.” Diệp Hưng Học chút lưu luyến: “Ninh tổng, cô vạn sự cẩn thận.”

“Yên tâm , chừng mực.”

Tàu từ từ chuyển bánh, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai chị em nhà họ Ninh chen chúc một chiếc giường. Cả hai đều béo nên vẫn đủ chỗ.

“Ngưu Tam, ngủ tạm đất chỗ , dù cũng đỡ hơn ghế cứng, cũng tiện chăm sóc .”

Ngưu Tam trống hẹp hòi ở giữa, một cũng thể chen . Anh quấn áo bông xuống: “Được.”

Mọi đều mệt lA, cửa toa đóng , tất cả ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi.

Không qua bao lâu, một tiếng hét k·inh h·ãi vang lên: “Đây là ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-207207.html.]

Ngưu Tam là tỉnh dậy đầu tiên, ngơ ngác Quý Khả An, trong đầu chỉ một ý nghĩ: Toi !

Ninh Yên cũng đ.á.n.h thức, cô ló đầu , tủm tỉm chào hỏi: “Giáo sư Quý, ông tỉnh ? Sao ngủ thêm lát nữa?”

Quý Khả An nhớ những mảnh ký ức khi ngất , sờ sờ cái gáy đau nhức, sắc mặt đổi mấy : “Ninh Yên, cô ?”

Tim Ngưu Tam thót lên, trán vã mồ hôi. Sắp đ.á.n.h !

Ai ngờ, Ninh Yên nghiêm túc hươu vượn: “Ông bỗng nhiên ngất xỉu sợ ch·ết. Giáo sư Quý, thể ông cần bồi bổ thật . Đây là tàu hỏa, cả toa đều là một nhà, ông thể yên tâm nghỉ ngơi.”

Ông Hứa Đạt cũng tỉnh: “Lão Quý, sức khỏe ông kém quá, chú ý nghỉ ngơi nhiều .”

Quý Khả An kẻ ngốc, ngược vô cùng thông minh.

Một ngọn lửa giận bốc lên, tức giận quát: “Ninh Yên, ai cho phép cô đưa lên tàu hỏa? về!”

Ninh Yên bụm mặt... : “Hu hu.”

, tất cả đều hoảng sợ. Một luôn mạnh mẽ, bỗng dưng yếu đuối, sức sát thương thật lớn.

Quý Khả An cũng luống cuống. Anh sợ nhất là thấy con gái , chút hối hận, nên hung dữ với cô như : “Cô cái gì?”

“Ông mắng .” Ninh Yên nức nở.

Ông Hứa Đạt nhíu mày: “Lão Quý, là ông đúng . Ninh Yên mất bao công sức mới cứu ông , ông cảm ơn thì thôi, còn mắng con bé, . Sao như ?”

Bà Kim Tích Như cũng tỏ vẻ vui: “Ninh Yên là đứa trẻ kiên cường thế nào, mà cũng ông mắng cho phát . Trong lòng con bé chắc là tủi lắm.”

ấn tượng với Ninh Yên. Cô cứu bà, còn bận rộn lo lắng , tốn kém ít tiền, ân tình nợ lớn .

Quý Khả An khổ mà nên lời. Anh đ.á.n.h ngất cơ mà! chuyện thể ?

Hốc mắt Ninh Miểu cũng đỏ lên, buồn tủi .

“Giáo sư Quý, chị vì chuyện của ông bà mà mấy hôm nay ngủ . Tối qua càng thức trắng đêm, nửa đêm nửa hôm trèo tường ngoài, cõng ông bộ trong gió lạnh bao lâu, còn chạy ngược chạy xuôi, sớm kiệt sức. Chị mới 18 tuổi, mới thành niên thôi đấy ạ.”

Ngưu Tam cũng nhịn xen : “Giáo sư Quý, ông vất vả thế nào . Bôn ba cả đêm, đến một miếng cơm nóng cũng ăn. Ông dù hiểu cho cô , cũng đừng tổn thương cô , ?”

Quý Khả An vốn đang tức giận, nhưng họ , đáy lòng dâng lên một nỗi áy náy. Anh cũng chỗ đúng.

Rõ ràng xong, lâm thời đổi ý chính là . Hại cô 3 giờ sáng canh cửa cũng là .

Cô cực khổ bận rộn một hồi cũng là vì cho . Anh tư cách gì mà trách cô?

Trong lòng ngổn ngang trăm mối, bèn lúng búng hừ một tiếng, mặt tường, thèm để ý đến ai nữa.

Anh cần yên tĩnh.

Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên. Thực dễ dỗ, đúng là kiểu khẩu xà tâm phật.

Sự , còn thể thế nào nữa?

Cô buông tay đang che mặt , khóe mắt một giọt nước mắt. Ngưu Tam thấy mà méo miệng. Diễn giỏi thật, Ninh tổng.

Ninh Yên đáng thương : “Giáo sư Quý, ông đừng giận nữa, ?”

Quý Khả An trong lòng thấy áy náy: “Không chuyện với cô.”

Ninh Yên suýt thì phì , cố nén: “Vậy về đến nhà, mời ông ăn lẩu. Một bữa đủ thì hai bữa.”

Không chuyện gì mà một bữa ăn ngon giải quyết .

“Hừ.”

Dọc đường , thèm để ý đến bất cứ ai. Ông Hứa Đạt khuyên thế nào cũng mặc kệ, nhưng đưa gì cho ăn thì đều từ chối.

Ninh Yên cũng vội. Đã "bát" của cô , chính là của cô, lo gì chứ.

Tàu hỏa cuối cùng cũng về đến nơi. Vừa xuống xe, một đàn ông lao tới: “Ninh Yên, cuối cùng em cũng về !”

Ninh Yên đàn ông tiều tụy, hoảng hốt: “Anh họ, ở đây?”

Sắc mặt Ninh Anh Kiệt tệ, lo lắng như lửa đốt: “Anh ngày nào cũng đây canh, từ sáng chờ đến tối. Mau mau, chúng mau về thôi, đang chờ em về cứu mạng!”

Loading...