Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-11-05 07:14:43
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba giờ sáng, đêm khuya tĩnh lặng. Ninh Yên buồn ngủ ch·ết, kìm ngáp một cái.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cô rùng , kéo chặt áo khoác hơn.
Ngưu Tam hau háu cánh cửa : “Sao ông còn ? Chẳng lẽ ngủ quên ?”
Hoàn khả năng đó.
Thư Sách
Ninh Yên nghĩ . Giờ phút quan trọng thế mà ngủ mới là lạ, huống hồ tâm tư nặng nề như Quý Khả An.
“Có khả năng là nữa.”
“Không chứ?” Ngưu Tam khỏi sốt ruột. Bọn họ nửa đêm nửa hôm trèo tường ngoài, để hít gió lạnh.
“Chờ thêm chút nữa.” Ninh Yên đợi thêm nửa tiếng, mắt thấy trời dần hửng sáng, nếu hành động sẽ muộn.
“Anh ở đây chờ.”
Cô rón rén qua, gõ cửa mà đè thấp giọng gọi hai tiếng: “Giáo sư Quý, giáo sư Quý.”
Trong nhà im phăng phắc.
Ninh Yên nhíu mày, là xảy chuyện chứ?
“Ông ngủ ? Vậy phá cửa đấy.”
Vừa dứt lời, cửa kéo . Một hình gầy yếu cánh cửa: “... nữa. Cô mau .”
Lòng Ninh Yên chùng xuống, quả nhiên là . “Tại ?”
Quý Khả An lưng , cô: “Không vì cả. Mau .”
Ninh Yên cố chấp một lời giải thích: “Nếu câu trả lời, .”
Hai bên giằng co vài phút, Quý Khả An cuối cùng vẫn nhịn : “ ngẩng đầu hổ thẹn với trời, cúi đầu thẹn với lòng . cả đời che giấu phận, sống chui sống lủi như chuột cống. Cho dù ch·ết, cũng ch·ết một cách đường hoàng.”
Anh thà ch·ết chứ sống kiểu đó.
Ninh Yên khe khẽ thở dài. Những nhân tài kiệt xuất chịu nổi cú sốc, lượt gục ngã trong kiếp nạn, nguyên nhân lớn nhất là vì họ quá kiêu ngạo.
Khí phách ngút trời, thể đối mặt với hiện thực, cam tâm, sống tạm bợ.
Ngược , những kẻ chí khí lớn gắng gượng sống qua .
Mỗi đều cách sống của riêng , nhưng thật sự quá đáng tiếc. “Anh chắc chứ?”
Quý Khả An lâm thời đổi ý, cảm thấy nhất chính là cô gái . Anh hổ dám đối mặt với cô.
“Chắc chắn, cô .”
“Vậy .” Ninh Yên vung một chưởng gáy , động tác nhanh chuẩn.
Cơ thể Quý Khả An mềm nhũn, ngã xuống. Cô kịp thời đỡ lấy, dùng sức cõng lên, đầu nhẹ nhàng khép cửa.
Ninh Yên cõng , im lặng tiếng rời , hề kinh động đến hàng xóm.
Ngưu Tam Ninh Yên từng bước tới, mắt trợn tròn, giọng run run: “Cô... cô thật sự đ.á.n.h ngất ông ?”
Anh cứ tưởng cô chỉ miệng, đùa cho vui thôi.
Ninh Yên nhướng cằm: “Anh cõng ông , nhanh lên.”
Quý Khả An ở đây chỉ một con đường ch·ết.
Ngưu Tam dám thêm gì, lấy chiếc áo bông dày trong tay khoác lên Quý Khả An, nhận lấy , vội vã theo Ninh Yên.
Trên đường mấy qua . Ninh Yên dẫn đường phía , chỉ chốc lát , họ chạy đến một bờ sông dừng . Cô cởi giày của Quý Khả An, một chiếc ném xuống sông, một chiếc vứt bên bờ.
Ngưu Tam hàng loạt thao tác điêu luyện của cô mà c·hết lặng: “Đây là... giả hiện trường t·ự t·ử ?”
“ . Có thư tuyệt mệnh, hiện trường như thế , bọn họ sẽ nghi ngờ, cũng sẽ truy tra nữa.” Ninh Yên sớm tiền trạm, quen thuộc địa hình khu .
Ngưu Tam chần chừ: “Vậy... vớt x·ác thì ?”
“Ai vớt? Ông nhà, cô độc một , còn mangtội danh.” Ninh Yên bực bội lườm : “Với , ai mà nguyện ý nhảy xuống sông mò x·ác giữa trời đông giá rét chứ?”
Cô lý, dễ dàng thuyết phục Ngưu Tam.
Thôi, nghĩ nhiều nữa. Dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng xông pha cùng cô một .
Chuyến xe buýt đầu tiên còn chạy, họ bộ.
Hai thở hồng hộc. Trời cũng càng lúc càng sáng, đường ngày càng nhiều, nhưng cũng ai quan tâm đến đàn ông mà Ngưu Tam đang cõng. Ai nấy đều che kín mít, chắc là bệnh thôi.
Cuối cùng cũng chạy đến ga tàu hỏa. Hai tìm một góc xuống. Ninh Yên mệt lả, lau mồ hôi trán.
Ngưu Tam thì khá hơn, nông quen , thể rắn rỏi.
Anh đàn ông đang dựa , tâm trạng phức tạp. Bọn họ mệt như chó, còn ông thì thoải mái... ngất xỉu.
“Ninh tổng, cô dùng thủ đoạn cứng rắn như , sẽ cảm kích cô , chừng còn hận cô, chịu việc cho chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-206.html.]
Ninh Yên căn bản để trong lòng, cô còn đang bận tâm chuyện khác: “Người ‘liệt nữ sợ triền lang’ (gái ngoan sợ trai lì). Cứ đưa về , dỗ .”
Vẻ mặt Ngưu Tam thật khó tả, cảm thấy Ninh Yên giống như một "tra nam" thứ thiệt.
“Sao ông còn tỉnh? Không là... đ.á.n.h hỏng chứ?”
Ninh Yên sờ mạch Quý Khả An, vạch mí mắt xem vài : “Ông lâu nghỉ ngơi tử tế, cơ thể và tinh thần đều căng như dây đàn, sớm đến bờ vực sụp đổ. Bây giờ ngủ thêm một lát cũng cho ông .”
Cô , Ngưu Tam cũng hỏi nhiều: “Vậy , xếp hàng mua vé.”
“Chờ một chút.” Ninh Yên hàng xếp dài dằng dặc, nhíu mày, liếc đồng hồ, mới 6 giờ, cách giờ tàu chạy còn 3 tiếng rưỡi.
“ còn một chuyến nữa.”
Cô hứa với vợ chồng ông Hứa mà xong, giữ chữ tín.
“Vậy bây giờ?” Ngưu Tam đàn ông đang hôn mê, trông chứ.
Ninh Yên nghĩ nghĩ, lấy hai tấm vé tàu đưa qua: “Anh cần quan tâm gì hết, chỉ phụ trách hộ tống ông lên tàu.”
Ngưu Tam chút yên tâm: “Cô kịp ?”
Đi về về ít nhất cũng mất hai tiếng, còn xếp hàng mua vé, tính thế nào cũng kịp.
“Không thành vấn đề.” Ninh Yên chủ ý.
Ngưu Tam chợt nảy một ý: “Lỡ ông bỗng nhiên tỉnh ầm lên thì ?”
“Lại đ.á.n.h ngất.” Ninh Yên ném câu đó chạy , để một Ngưu Tam đang méo miệng.
Ninh Yên dạo một vòng quanh ga tàu, đông vô cùng, chen chúc hỗn loạn.
Cô đến phía hàng mua vé, cất giọng hỏi: “Ai mua vé tàu 9 rưỡi tỉnh Hắc ? mua hai vé, mỗi vé thêm năm đồng.”
Lời thốt , đồng loạt sang: “Cô gì? rõ.”
Ninh Yên lặp nữa. Các hành khách , chút do dự.
Một hành khách : “Thời gian còn kịp mà, cô tự xếp hàng , mười đồng cũng lượng nhỏ.”
Ninh Yên mỉm : “ mua vé xong còn lo chút việc. Ai nhượng hai vé ạ? Giúp với.”
“!” Một đàn ông xếp hàng gần đầu giơ tay: “ sắp mua , mua thêm cho cô hai vé.”
Chỉ sang tay một cái là kiếm mười đồng, chuyện thế nhiều.
Những xếp hàng chút thoải mái, nhưng cũng ngại ngùng ngăn cản. Ra ngoài ai cũng lúc khó khăn.
Chỉ chốc lát , hai tấm vé đến tay. Ninh Yên liên tục cảm ơn, đưa thêm cho đối phương mười đồng, hai bên đều hài lòng.
Ninh Yên báo cho Ngưu Tam. Anh tấm vé tàu mới tinh, thể phục.
Ninh tổng oai thật, chiêu đúng là nhiều.
“ đây, cần chờ chúng .” Ninh Yên vội vàng chạy , giờ xe buýt.
Cô đổi hai chuyến xe buýt mới đến khu nhà tập thể cũ của ông Từ, thuận lợi tìm đàn ông họ Mao đang chuẩn .
Hai vài câu, ông đồng ý ngay tắp lự, nhận lấy mẩu giấy ghi điện thoại và tiền kẹp bên trong.
Ninh Yên ở lâu, tiếp tục chạy về nhà khách.
Ninh Miểu đang gần quầy lễ tân, chân là một đống hành lý. Thấy Ninh Yên bước , cô bé vui mừng nhảy lên.
“Chị hai, Diệp ngoài , là tập trung ở ga tàu hỏa.”
Ninh Yên yên tâm để Ninh Miểu một mang hành lý ga. Em còn nhỏ, là con gái, khu vực ga tàu phức tạp.
Cô khẽ gật đầu, về phía quầy lễ tân, ngọt ngào: “Chị Lý ơi, chiếc xe ba gác hôm qua em , bây giờ gọi ạ? Em đang vội.”
Nhân viên lễ tân nhiệt tình: “Không thành vấn đề, chị với ông bác chị . Em chờ chút, chị bảo nhân viên vệ sinh gọi ông .”
Ông bác của cô chính là đạp xe ba gác. Thỉnh thoảng khách trọ cũng nhu cầu , cô thường xuyên giúp bắc cầu.
“Cảm ơn chị Lý.”
Nhân viên lễ tân vẻ thích cái miệng ngọt ngào của Ninh Yên: “Khách sáo gì chứ. À đúng , sáng nay em ngoài lúc nào ? Chị thấy em.”
Cô hỏi bâng quơ, Ninh Yên trả lời cũng tùy ý: “Chắc là lúc đó chị đang thủ tục nhận phòng cho khách nên để ý em thôi.”
Vô cùng tự nhiên, chút kẽ hở, cô Lý căn bản nghi ngờ gì.
Khi chị em Ninh Yên xe ba gác đến ga tàu hỏa, chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ tàu chạy.