Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:57:50
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao thế ?”
Ninh Anh Liên ở đầu dây bên như sắp phát điên: “Đậu hũ ăn ch·ết !”
Ninh Yên nghi ngờ tai vấn đề. Sao thể thấy chuyện vô lý như ? “Cô nữa, rõ.”
Ninh Anh Liên gần như bật : “Người ăn đậu hũ của chúng mà ch·ết. Người nhà họ kéo cả x·ác ch·ết, giăng biểu ngữ đến cổng xưởng của , đòi một lời giải thích. Sự việc ầm ĩ lên ...”
Tình hình mất kiểm soát. Lãnh đạo thành phố và huyện đều gửi chỉ thị xuống, yêu cầu trả công bằng cho dân.
“Hiện tại xưởng đậu hũ niêm phong, xưởng nước tương và xưởng đường cũng đang nguy cấp. Cấp niêm phong cả hai xưởng đó, may mà bên bộ đội kiên quyết đồng ý nên mới tạm hoãn .”
Sự việc ập đến quá nhanh, quá đột ngột, khiến trở tay kịp.
Ninh Yên dám tin, cô mới bao lâu chứ, nông nỗi ? “Bí thư Hầu xử lý thế nào?”
Lúc cô , Hầu Thần là quyền tiếp quản Tập đoàn Cần Phong.
“Ban đầu thừa nhận, chờ đến khi sự việc ầm ĩ lên, lãnh đạo cấp gây áp lực, mới công khai xin , còn bồi thường cho một khoản tiền lớn, sẽ nghiêm túc chấn chỉnh. giờ các điểm bán hàng đều chịu nhập hàng của chúng nữa.”
Toàn là tin , hết tin đến tin khác, Ninh Yên mà suýt hộc máu: “Đã điều tra kết quả là gì ?”
Ninh Anh Liên cũng hiểu xảy chuyện như : “Vẫn kết quả, nhưng chị tin là vấn đề của chúng . Mỗi một quy trình của đều nghiêm ngặt, cuối cùng còn một khâu kiểm nghiệm, mỗi một sản phẩm xuất xưởng đều mã kiểm nghiệm đạt chuẩn.”
Bởi vì là thực phẩm, nên vấn đề vệ sinh là điều Ninh Yên lặp lặp nhấn mạnh. Mỗi một công nhân đều đeo khẩu trang, trùm tóc, để móng tay, tay rửa mấy , phân xưởng lúc nào cũng sạch sẽ.
Cô còn đặc biệt dặn dò, những sản phẩm dễ hỏng như đậu hũ đặc biệt chú ý, bắt buộc bán hết trong ngày. Nếu bán hết thì tiêu hủy, ngay cả cũng ăn.
Đương nhiên, thời buổi vật tư khan hiếm, sản phẩm từ đậu nành bao nhiêu cũng bán hết veo trong ngày.
Cho nên, trong tình huống đó, thể ăn ch·ết ?
“Ninh tổng, chúng bây giờ?”
Đầu óc Ninh Yên cuồng. Cách xử lý ngay từ đầu sai . “Tệ nhất cũng chỉ đến thôi. Mọi cần gì cả, càng càng sai. Chờ em về.”
Tập đoàn Cần Phong rối loạn, lòng hoang mang, thời khắc mấu chốt Hầu Thần thể gánh vác nổi. Mọi đều đang trông chờ Ninh Yên trở về lật ngược tình thế.
“Em mau về , bọn chị trụ nổi nữa .”
Ninh Yên gác máy, hít một thật sâu.
Chuyện quá gấp, cô nhờ nhân viên lễ tân nhà khách đặt bốn vé tàu hỏa, chỉ định lấy vé giường .
Nhà khách là đơn vị nhà nước, cũng quan hệ với bên cục đường sắt. Đừng nhân viên lễ tân gì nổi bật, nhưng lưng họ là cả một mạng lưới quan hệ chằng chịt.
Nếu tự đặt, xếp hàng, mà trong thời gian ngắn như chắc vé phù hợp. Không bằng chi chút tiền boa, nhờ lễ tân giải quyết giúp.
Cô vội vàng chạy đến nhà ông Hứa. Vợ chồng ông Từ Đạt đang nấu cơm, Ninh Miểu ở bên cạnh phụ giúp.
Bà Kim Tích Như thấy cô thì vui: “Đồng chí Ninh Yên đến đúng lúc quá, nếm thử tay nghề của .”
Ninh Yên xua tay, thời gian của cô quá quý giá: “ việc về ngay, nếu gì ngoài ý thì chắc trong hai ngày .”
Nghe , đều sững sờ. Ninh Miểu thấy quá đột ngột: “Chị cả, xảy chuyện gì ạ?”
“Không gì.” Ninh Yên qua loa, kể nhiều: “Hai vị giáo sư, công thức thức ăn chăn nuôi khi nào thể bán cho cháu?”
Ông Từ Đạt nhíu mày: “Công thức qua thực nghiệm thì đủ chính xác, chúng thể đảm bảo .”
Ninh Yên khẽ thở dài: “Không ạ, cứ đưa bản gốc cho cháu, cháu sẽ từ từ thực nghiệm.”
Ông Từ Đạt chút do dự. Bà Kim Tích Như mở nồi, lấy một đĩa màn thầu ngũ cốc, đưa cho Ninh Yên một cái: “Ăn lót . Cháu gặp phiền phức lớn ?”
Ninh Yên c.ắ.n một miếng màn thầu, thần sắc bình tĩnh: “Đời mà, lên voi xuống ch.ó là chuyện bình thường. Cháu chịu lời ca tụng lúc huy hoàng, thì cũng thể chấp nhận sự đàm tiếu lúc sa cơ. Không cần lo lắng cho cháu.”
Cô còn dứt lời, nhưng càng càng lo lắng.
Ninh Miểu sốt ruột: “Chị cả, rốt cuộc là ?”
Ninh Yên xoa đầu em gái, dịu dàng : “Có thể các em sẽ cùng chị chịu khổ một thời gian.”
Ninh Miểu ôm chặt cánh tay cô, ánh mắt đầy lưu luyến: “Em sợ. Chị cả, bất kể xảy chuyện gì, chúng em đều sẽ ủng hộ chị. Chị mãi mãi là chị giỏi giang nhất, tuyệt vời nhất trong lòng chúng em.”
Chỉ cần ở bên cạnh chị cả, cô sợ bất cứ điều gì.
Lòng Ninh Yên ấm áp, con bé cũng điều đấy chứ. “Hai vị giáo sư, cánh cửa của Tập đoàn Cần Phong luôn rộng mở chào đón hai vị. Em để địa chỉ và điện thoại, việc gì cứ tìm em.”
Ánh mắt bà Kim Tích Như lóe lên: “Nếu chúng qua đó, là thể giúp cô ?”
Ninh Yên giật , nhưng vẻ mặt vẫn bình thản: “Vậy thì đúng là giúp em một việc lớn .”
Bà Kim Tích Như cô thật sâu, vẻ mặt phức tạp: “Nếu cô thể giúp chúng giải quyết hai vấn đề khó khăn, chúng sẽ theo cô.”
Ông Từ Đạt dám tin vợ: “Tích Như!”
Thư Sách
Họ là sẽ ở thủ đô chờ con cái về nhà cơ mà.
Ninh Yên một cử chỉ mời, giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Giáo sư Kim, mời .”
Bà Kim Tích Như mặc kệ chồng, thẳng với Ninh Yên: “Chúng quản lý nghiêm ngặt, thể dễ dàng rời khỏi thủ đô.”
Ninh Yên gật đầu cần suy nghĩ: “Cháu sẽ tìm cách điều chuyển hai vị về đội Cần Phong.”
Đây là con đường lách luật, sẽ ảnh hưởng đến nhà của họ.
Vẻ mặt bà Kim Tích Như thoáng buồn: “Hai đứa con của đều điều nơi khác, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Nếu chúng rời , sợ càng khó liên lạc.”
Ninh Yên suy nghĩ một lát, lập tức cách: “Chuyện đơn giản. Cháu sẽ chuyện với bên phường, tìm một đáng tin cậy ở khu tập thể cũ của hai vị, nhờ họ để ý giúp. Nếu thư từ bưu kiện gì thì gọi điện báo cho chúng .”
“Hai bên cùng trông chừng, tương đương với bảo hiểm kép.”
Chỉ cần tốn chút tiền là thể giải quyết, thật sự đáng gì.
Cô suy nghĩ thật chu đáo, bà Kim Tích Như thể thừa nhận, khả năng ứng biến của Ninh Yên mạnh. “Vậy cũng .”
Ninh Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay bà Kim Tích Như, nghiêm túc: “Sau nghiệp vụ của chúng sẽ mở rộng cả nước, đến lúc đó cháu sẽ cho lưu tâm tin tức của hai chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-203.html.]
Đây là lời hứa của cô. Bà Kim Tích Như tin tưởng sự chân thành của cô lúc : “Vậy thì quá, cảm ơn cô, Ninh Yên.”
Ninh Yên về phía ông Từ Đạt đang cau mày: “Giáo sư Hứa, ông thấy ?”
Hai vợ chồng , trao đổi ánh mắt. Bà Kim Tích Như khẽ thở dài: “ rời khỏi nơi , ở đây ngột ngạt quá, thường xuyên thở nổi.”
Ông Từ Đạt nghĩ đến thể ốm yếu của vợ, cũng sợ bà trụ bao lâu: “Cô chứng minh năng lực của , lo liệu xong xuôi chuyện điều chuyển của chúng .”
Mấy ngày nay chung sống, ông thêm vài phần tin tưởng Ninh Yên. Một thể khiến nhiều thật lòng kính yêu như , chắc chắn .
Ninh Yên lập tức lên: “Được. Vậy cháu ngay đây, chờ tin của cháu. Ninh Miểu, với chị.”
Thời gian còn nhiều, tranh thủ từng giây.
Hai chị em là , nhanh như chớp. Bà Kim Tích Như còn kịp dúi cho họ cái màn thầu: “Mang theo màn thầu ăn dọc đường .”
“Không cần ạ, hai vị giữ mà ăn.”
Tại nhà cũ của nhà họ Nghiêm.
Ông cụ Nghiêm họp cả ngày, lúc trở về thì mệt lả, bảo giúp việc mau nấu cơm.
Tâm trạng ông , ông bên cửa sổ một lúc, lòng yên.
Lính cần vụ chạy tới: “Thủ trưởng, bên ngoài cổng gác gọi điện, là bạn gái của Nghiêm Lẫm đến, tìm ngài việc gấp.”
Ông cụ Nghiêm sững sờ, Ninh Yên? Con bé đến đây gì? “Cho cô .”
Ninh Yên bảo em gái ở cổng lớn chờ, còn nhờ lính gác trông chừng giúp.
Cô một nữa bước nhà cũ họ Nghiêm, thấy ông cụ Nghiêm vẻ mệt mỏi. Vừa mở miệng, cô : “Ông Nghiêm, chúng thể thư phòng chuyện ạ?”
Ông cụ Nghiêm cô thật sâu, dẫn đầu về phía thư phòng.
Lính cần vụ bưng lên, lặng lẽ lui , còn nhẹ nhàng đóng cửa .
Ông cụ Nghiêm hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
Ninh Yên coi ông là ngoài, thoải mái đưa yêu cầu: “Ông Nghiêm, xin ông giúp cháu một việc. Cháu điều chuyển vợ chồng ông Hứa Đạt và bà Kim Tích Như về đội Cần Phong của cháu.”
Thái độ đương nhiên của cô khiến ông cụ Nghiêm bật : “Tại giúp cháu?”
Ninh Yên nghiêm túc lắc đầu: “Không giúp cháu, mà là giúp đất nước chúng .”
“Nói thế là ?” Ông cụ Nghiêm vẻ " đang chờ xem cháu định bịa chuyện thế nào đây".
Ninh Yên đặt hai tay lên bàn, vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng lời vô cùng sắc bén.
“Cháu từng , đất nước chúng chịu đựng mấy năm nay nữa thôi là sẽ như phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ lửa. Đến lúc đó, đất nước sẽ trỗi dậy mạnh mẽ, trở thành cường quốc thế giới.”
“Mà đạt mục tiêu đó, dựa sự phấn đấu của vô , sự tiếp sức của nhiều thế hệ.”
Ông cụ Nghiêm b·iểu t·ình gì, chỉ lẳng lặng cô.
Ninh Yên hề nao núng, thần sắc càng thêm nghiêm túc: “Lạc hậu thì sẽ đánh, ông là hiểu rõ đạo lý nhất. Mà đuổi kịp và vượt qua nước ngoài, một là kinh tế mạnh, hai là khoa học kỹ thuật phát triển, cả hai thứ đều thể khác khống chế.”
“Muốn hai điểm , nhân tài là mấu chốt. Cạnh tranh giữa các quốc gia, trắng là cạnh tranh về nhân tài. Nước Mỹ tại chịu để các nhân tài công nghệ cao về nước? Chính là vì đạo lý .”
Theo lời cô , b·iểu t·ình của ông cụ Nghiêm dần đổi, chút đăm chiêu.
“Mà hai vị , một vị là chuyên gia lĩnh vực hóa học, một vị là chuyên gia sinh vật học. Giữ họ, chẳng khác nào giữ hai mầm lửa cho đất nước.”
“Họ nên sống , phát huy tài năng để xây dựng đất nước.”
Cô từng câu từng chữ đanh thép, một lòng vì việc công, nửa điểm tư tâm.
“Ông Nghiêm, cháu thuyết phục ông ?”
Ông cụ Nghiêm cứ nghĩ đ.á.n.h giá cao Ninh Yên, nhưng bây giờ mới phát hiện, ông vẫn đ.á.n.h giá thấp cô. Trên cô gái một điểm sáng đặc biệt.
Ông cố tình nghiêm mặt: “Chỉ gây thêm phiền phức cho . Cháu ở vị trí cao, cũng sung sướng như tưởng tượng ?”
Ninh Yên ông giận, cô : “Ông cả đời chinh chiến, đổ m.á.u hy sinh, chẳng cũng là vì đất nước chúng giàu mạnh, bao giờ bắt nạt nữa ?”
“Với , cháu chừng mực mà. Điều chuyển họ về nông thôn là theo đúng chính sách, cả về tình lẫn lý đều ai bắt bẻ . Nếu ông yên tâm, thì cứ cho qua vài khâu trung gian là .”
Ông cụ Nghiêm thầm thở dài. Cô gái thật sự hợp với nhà họ Nghiêm, tính cách của cô và Nghiêm Lẫm bổ sung cho .
Sự lanh lợi, khôn khéo của cô đúng là thứ mà Nghiêm Lẫm thiếu. phận của cô...
“Cháu đúng là cách mê hoặc lòng .”
Ninh Yên đáng yêu: “Đó là vì cháu trúng tim đen của ông. Ông cũng là một lòng vì nước mà. Chúng chung lý tưởng, chúng đều tuyệt.”
Có ai tự khen như ? Ông cụ Nghiêm kìm bật : “Đi, ở ăn với bữa cơm.”
“Vâng ạ.” Mặc dù Ninh Yên đang vội, nhưng mặt hề tỏ chút nào.
Cơm nhà họ Nghiêm đạm bạc, một đĩa rau xào, một con cá hấp, một bát canh đậu hũ rau xanh.
Ninh Yên nếm thử mỗi món một chút, hương vị tệ: “Ông Nghiêm, ông ăn thanh đạm ạ.”
Cô gì cũng tự nhiên, thoải mái, ăn cơm với ông cụ Nghiêm cũng hề câu nệ. Cô ăn từng miếng lớn, trông ngon miệng.
Ông cụ Nghiêm vẻ mặt buồn rầu: “Bác sĩ bắt ăn như .”
“Trông ông giống chịu lời cho lắm.”
Ông cụ Nghiêm: ...
“Ta mà ăn là thằng Nghiêm Lẫm nó ầm lên.”
Ninh Yên nhịn trộm, ông cháu nhà cũng thú vị thật.
Ông cụ Nghiêm kìm hỏi: “Cháu sợ chút nào ?”
Ninh Yên kỳ quái ông: “Ông là ông nội mà Nghiêm Lẫm yêu thương nhất, cháu đối với ông là yêu ai yêu cả đường lối về.”
Ông cụ Nghiêm suýt nghẹn. Nói cái quỷ gì ? “Phải ngược mới đúng, là trưởng bối.”
Ăn cơm xong, hai trò chuyện thêm vài câu. Lính cần vụ vội vã chạy : “Thủ trưởng, việc xong xuôi ạ.”