Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 198
Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:26:49
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở một góc khuất, Tôn Mỹ Hoa con gái mặt với vẻ mặt phức tạp.
Ninh Yên đồng hồ, chút mất kiên nhẫn: “ chỉ cho bà năm phút.”
Trong mắt Tôn Mỹ Hoa lóe lên một tia ác ý đậm đặc: “Nghiêm Lẫm vị hôn thê đấy.”
Vốn dĩ các đồng nghiệp bà là vợ kế, nhưng bây giờ thì ai cũng cả . Hình tượng vợ chồng ân ái mà bà khổ công xây dựng tan tành, danh tiếng cũng hủy hoại.
Không chỉ , bà còn viện trưởng bắt nghỉ phép ở nhà một thời gian.
Lần , cả mặt mũi lẫn danh dự đều mất sạch, bao giờ bà thấy khó xử như .
Suốt 20 năm qua, bà luôn là bà Nghiêm đầy vinh quang.
Tất cả là do con ranh mắt ban tặng. Cục tức nhất định trả .
“Ồ.” Phản ứng của Ninh Yên vô cùng bình thản, như thể đang báo thực đơn.
Tôn Mỹ Hoa sững sờ, phản ứng đúng. “ , Nghiêm Lẫm vị hôn thê. Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên, tình cảm sâu đậm. Chỉ là...”
Bà cố tình bỏ lửng, vẻ thần bí, định nhử mồi, khiến Ninh Yên sốt ruột.
Ninh Yên c.ắ.n câu, vẫn bình tĩnh gợn sóng, cô liếc đồng hồ một nữa: “Còn bốn phút.”
Tôn Mỹ Hoa: ... Chỉ thôi ?
Chắc chắn là đang giả vờ. Trong lòng nó nhất định đang yên.
Bà tiếp tục lải nhải: “Mấy năm đột nhiên xảy biến cố, nhà gái g·ặp n·ạn điều nơi khác, mất liên lạc từ đó. Nghiêm Lẫm là trọng tình cảm, nó vẫn bao giờ từ bỏ, đối với cô gái đó vẫn nhớ mãi quên.”
Ninh Yên bóc một viên kẹo sữa ném miệng, lơ đễnh hỏi: “Tên gì?”
Tôn Mỹ Hoa thật sự hiểu nổi cô. Nó còn tâm trạng ăn kẹo? Sao nó lóc vật vã chứ?
Bà càng thêm tức tối: “Tên là Tào Thiến, một tiểu thư khuê các chính hiệu. Vừa xinh , khí chất dịu dàng, cử chỉ đoan trang, hào phóng, còn chơi đàn, đúng là một tài nữ. Cô gái như ai mà yêu chứ? Nghiêm Lẫm buông bỏ cô cũng là chuyện bình thường.”
Bà quan sát b·iểu t·ình của Ninh Yên, chỉ mong thấy vẻ mặt đau khổ, dằn vặt của đối phương.
Đáng tiếc, bà thất vọng.
Ninh Yên bà như một kẻ ngốc: “Hết giờ .”
Nói xong, cô chậm rãi xoay rời .
Tôn Mỹ Hoa trợn mắt há mồm, rốt cuộc là nó ý gì? “Cô tin? dám thề với trời, những gì đều là thật.”
Ninh Yên lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Bà là phụ nữ ngu xuẩn nhất mà từng thấy, ai sánh bằng.”
Tôn Mỹ Hoa như tát một cái, mặt tái : “Cái gì?”
“Bà là gì của Nghiêm Lẫm?” Ninh Yên lườm bà một cái. Cô hiểu rốt cuộc là thù hằn gì mà khiến bà cố chấp như .
“Là kế. Tuy kế nào cũng , nhưng bà chắc chắn thứ lành gì. Không thấy Nghiêm Lẫm sống , đúng ? Chứ ruột thì bao giờ chạy đến mặt bạn gái của con trai để nọ.”
Cái chiêu dùng để đối phó với mấy cô gái trải sự đời thì còn , chứ cô là ai cơ chứ?
“Tin lời kế ? Buồn ch·ết . Cái trò cấp thấp mà cũng dám mang mặt mà diễn. ba tuổi chơi chán .”
Tôn Mỹ Hoa giờ gặp mấy cô gái ngoan ngoãn, dù chút tâm tư cũng cạn cợt, liếc mắt là thấu.
Cho nên, dù từng thất thế trong tay Ninh Yên, bà vẫn nghĩ cô dễ lừa.
“ là trưởng bối của cô, cô dám đối xử với như ? Cha của Nghiêm Lẫm sẽ tức giận đấy.”
Ai thèm quan tâm? Ninh Yên cũng chẳng chút hảo cảm nào với bác sĩ Nghiêm: “Bà đấy, ngu độc ác. Đi, cho bà xem cách của thông minh.”
Cái quái gì ? Tôn Mỹ Hoa ngơ ngác. Bà đến đây để gây sự với Nghiêm Lẫm, phá hoại tình cảm của bọn họ, cũng là chọc tức Ninh Yên, đồng thời Nghiêm Ngọc Chiêu ấn tượng về cô, từ đó khiến tình cảm cha con họ rạn nứt.
Đây là một mũi tên trúng bốn đích, ngu xuẩn?
Bà nghĩ Ninh Yên sẽ nổi trận lôi đình, sẽ phẫn nộ, đau buồn, sẽ lóc ầm ĩ.
phản ứng là ? Bà hiểu nổi.
Chẳng lẽ, chỉ thông minh của bà thật sự thấp? Không thể nào!
Ninh Yên thong thả về phía , chặn một nữ y tá , tủm tỉm mở lời: “Chị y tá ơi, bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu ở ạ? Em việc gấp tìm ông .”
Miệng cô ngọt ngào, ngoại hình xinh dễ mến, cô y tá liền chỉ đường. Giờ , ông hoặc là ở văn phòng, hoặc là trong phòng phẫu thuật.
Ninh Yên đảo mắt mấy vòng: “Chị y tá, chị thể đưa em đến văn phòng ông ?”
Cô y tá còn kịp mở miệng, Tôn Mỹ Hoa chạy tới, lạnh lùng quát: “Tiểu Trịnh, đưa cô .”
Ninh Yên mở to đôi mắt ngấn nước, vẻ ngây thơ: “Bà lúc nào cũng kiêu ngạo ạ? Bệnh viện là do nhà họ Tôn mở ? Bà là nhà tư bản ? Mọi lời bà là sẽ đuổi việc ạ? Vậy thôi em phiền chị nữa, để em tự tìm từng phòng, thế nào cũng tìm .”
Những câu hỏi dồn dập khiến cô y tá méo miệng: “ đưa cô .”
Rõ ràng, cô y tá sợ Tôn Mỹ Hoa, thậm chí còn chút chán ghét.
Thử hỏi, ai mà thích một bà kế mặt lạnh như tiền, độc ác chứ?
Tôn Mỹ Hoa tức chịu , nhưng uy tín của bà ở bệnh viện xuống dốc, còn tôn trọng bà như nữa.
Bà thực sự gì họ, đành theo , chằm chằm rời.
Ninh Yên nhiệt tình khoác tay cô y tá, luôn miệng gọi "chị", dỗ cho cô y tá vui vẻ. Cô em gái miệng ngọt thế ai mà mến.
Cô y tá hỏi nhỏ: “Em với y tá trưởng Tôn cãi ? Vì ?”
“Chuyện ...” Ninh Yên cũng hạ giọng, thì thầm: “Em cũng là thật giả, tiện . Haizz, em cũng là đầu chuyện như , tim còn đập thình thịch, sợ quá.”
Cô càng , cô y tá càng tò mò, lòng ngứa ngáy khó chịu. Cô thích hóng chuyện: “Em cho chị , chị cho khác .”
“Không .” Ninh Yên bỗng dưng cao giọng hỏi: “À đúng , ở đây cách Cục Công an xa ạ?”
Cô y tá cảm tình với cô: “Không xa, bộ hơn mười phút là đến. Em gì thì sớm một chút.”
Ninh Yên mím môi, vẻ mặt chút bất an: “Các cán bộ ở đó dễ chuyện ? Nếu em báo án, họ thụ lý ạ?”
Báo án? Cô y tá càng . Chuyện gì ? “Đương nhiên là .”
“Vậy thì quá.” Ninh Yên bỗng nhiên ghé sát tai cô, thì thầm: “Các chị mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại t.h.u.ố.c men, sẽ tiếp xúc với những vật phẩm nguy hiểm ? Ví dụ như... thứ thể g·iết trong im lặng?”
Cô y tá k·inh ng·ạc. Mới dính đến chuyện g·iết , "drama" căng quá. “Không, , .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-198.html.]
“...” Ninh Yên đầu liếc Tôn Mỹ Hoa, đầy ẩn ý: “Y tá bình thường thì , chứ cấp bậc cao chắc là tiếp xúc , đúng chị?”
Cô y tá cũng sang, tim đập thình thịch.
Tôn Mỹ Hoa hai họ mà sởn cả gai ốc: “Hai đang trộm cái gì đó? Không là đang đấy chứ?”
Ninh Yên khẽ gật đầu: “Em vợ của bác sĩ Nghiêm là b·ệnh ch·ết, nửa năm , y tá trưởng Tôn liền gả nhà họ Nghiêm. Có thật ạ?”
Quả nhiên là đang bà ! Tôn Mỹ Hoa tức điên: “Ninh Yên, cô hỏi thăm mấy chuyện gì?”
Sắc mặt Ninh Yên phức tạp khôn tả: “Vị thật sự là b·ệnh ch·ết ? Haizz, ch·ết như đèn tắt, cái gì cũng còn, chỉ để đứa con trai bắt nạt.”
Cô chỉ đích danh, nhưng ai cũng cô đang Tôn Mỹ Hoa.
Tôn Mỹ Hoa lập tức nổi đóa: “Cô hươu vượn! Còn bậy nữa, đừng trách khách sáo!”
“Bà kích động gì? điểm danh bà ?” Ninh Yên hừ lạnh một tiếng: “Xin khuyên một , trời đang , sớm muộn gì cũng báo ứng.”
“Cô...” Tôn Mỹ Hoa tức điên, lao cào nát mặt cô, nhưng bà vẫn còn chút lý trí, cố gắng kiềm chế.
Ninh Yên căn bản cho bà cơ hội, cô kéo cô y tá thật nhanh, còn thầm:
“Haizz, em mà bệnh, dám đến bệnh viện các chị chữa . Sợ ngày nào đó cũng ‘b·ệnh ch·ết’ mất.”
"Cũng"? Cô y tá sững sờ, ý gì đây?
Những lời Ninh Yên cứ lởn vởn trong đầu cô. Tách riêng thì , nhưng xâu chuỗi thì...
Cô sợ hãi run lên, sắc mặt tái mét, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Cô đến văn phòng bác sĩ Nghiêm như thế nào. Ninh Yên cảm ơn cô, còn cô thì cứ như mất hồn: “Không gì.”
Tôn Mỹ Hoa lạnh lùng trừng mắt cô y tá. Cô y tá như thấy ma, hét lên một tiếng co giò chạy mất, chớp mắt thấy bóng.
Tôn Mỹ Hoa trợn mắt há mồm, con nhỏ phát điên gì ? Không ai bình thường cả!
Ninh Yên thấy hết, khóe miệng nhếch lên. Mồi gieo, chỉ chờ xem kịch.
Cô gõ cửa, bên trong truyền một giọng ôn hòa: “Vào .”
Cô đẩy cửa bước , chỉ thấy đàn ông mặc áo blouse trắng đang dựa bàn gì đó, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
“Bác sĩ Nghiêm, việc tìm ông.”
Bác sĩ Nghiêm ngẩng đầu lên, nhíu mày, hai cùng ?
“Chuyện gì?”
Tôn Mỹ Hoa phía lập tức mách tội: “Ngọc Chiêu, đừng để ý đến cô , cô chỉ là vô công nghề, thấy chúng sống thôi.”
Ninh Yên căn bản thèm chấp bà , cô hỏi thẳng: “Tào Thiến là vị hôn thê của Nghiêm Lẫm? Hay là ‘ánh trăng sáng’ mà thể quên ? Nhà thất thế nên mới mất liên lạc ?”
Tôn Mỹ Hoa hít một lạnh. Sao nó dám?
Bác sĩ Nghiêm sững sờ: “Cô ai ?”
Ninh Yên chỉ tay Tôn Mỹ Hoa, chút do dự: “ với bà vợ hiện tại của ông , bà cố ý chạy tới ‘chăm sóc’ , ngại quá. Cho nên, tặng bà một món quà đáp lễ, qua mới toại lòng mà.”
Cô chuyện thật là thâm, qua là lời ý , nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.
Bác sĩ Nghiêm sớm cô khó đối phó, nhưng ngờ ghê gớm đến . Trong chốc lát, ông sững sờ.
Tôn Mỹ Hoa cuống lên, giậm chân, trán vã mồ hôi: “Em gì cả, đừng tin lời ma quỷ của cô .”
Bác sĩ Nghiêm lạnh lùng liếc bà một cái: “Ngu xuẩn.”
Tôn Mỹ Hoa như d.a.o đâm, nước mắt tuôn . Sao ông thể bà như mặt ngoài?
Bà nức nở, trông vô cùng yếu đuối bất lực. Ninh Yên hì hì bà : “Chậc chậc chậc, mỹ nhân rơi lệ, thật đáng thương. Bác sĩ Nghiêm, ông chẳng ga lăng gì cả. Đáng lẽ ôm bà , gọi một tiếng ‘cục cưng bé bỏng’, ‘ yêu em’, ‘xin em đừng , em lòng đau lắm, tin em sờ thử xem’...”
Tôn Mỹ Hoa nghẹn họng, quên cả .
Bác sĩ Nghiêm rùng , nổi cả da gà, cảm thấy vô cùng khó chịu, thể nào thẳng giọt nước mắt của vợ nữa.
“Dừng, dừng , đừng nữa.”
Ninh Yên ha hả, thế mà chịu nổi ? Yếu thật. “Ông vẫn trả lời .”
Bác sĩ Nghiêm buông bút máy, day trán: “Là giả. cũng hy vọng cô và A Lẫm ở bên .”
Thư Sách
Ninh Yên tức giận, cô bình thản hỏi: “Lý do?”
Bác sĩ Nghiêm cô gái kỳ quái , tâm trạng chút phức tạp: “Công việc của A Lẫm tính chất đặc thù. hy vọng nó tìm một phụ nữ thể tâm ý vì nó, và còn thể giúp đỡ nó.”
Ninh Yên híp mắt, bắt trọng điểm: Lấy chồng trời, và môn đăng hộ đối.
Cô ngần ngại đ.â.m một nhát: “Giống như vợ của ông ? Chịu thương chịu khó, hy sinh tất cả vì gia đình, ch·ết sớm để nhường chỗ cho khác. Đó mới là phụ nữ , ?”
Tôn Mỹ Hoa dám tin mà trừng mắt Ninh Yên. Con nhỏ điên ? Đây là điều cấm kỵ lớn nhất của hai vợ chồng họ!
Bác sĩ Nghiêm như roi quất, mặt lộ vẻ đau đớn: “Cô...”
Giọng Ninh Yên lạnh : “Chẳng lẽ sai ? Đàn ông ba niềm vui lớn: thăng quan, phát tài, v·ợ c·hết. Ông chắc là vui lắm.”
Mặt bác sĩ Nghiêm đen sì, cái miệng cô gái cũng quá độc địa: “Sao cô thể như ? hiểu A Lẫm thích cô?”
“Vì mạnh mẽ, xinh , sợ hãi, tất cả những gì .” Ninh Yên lạnh lùng ông , chán ghét chút khinh thường. Ông lấy tư cách gì mà nhân danh cha để khoa tay múa chân.
“Bác sĩ Nghiêm, những thứ ông thể cho , đều thể cho.”
“Ví dụ như tình yêu và cảm giác an . Tuổi thơ thiếu thốn tình cảm cần cả đời để chữa lành, ông là bác sĩ, chắc hiểu đạo lý .”
Bác sĩ Nghiêm như còn nhận Ninh Yên, ông ngơ ngác cô, trái tim vốn bình lặng bỗng dâng lên chút kích động: “Cô... cô cái gì?”
“Bệnh của là do mà ?” Ninh Yên cặp nam nữ mặt, giấu vẻ ghét bỏ: “Cả hai đều trong sạch, thể chối tội .”
Sắc mặt bác sĩ Nghiêm trắng bệch. Tôn Mỹ Hoa thì nóng ruột quát lên: “Câm miệng! Cô gì thì đừng bậy! Ngọc Chiêu, đừng để ý đến cô , cô là đồ thần kinh!”
Ninh Yên lười đối đáp với bà , coi bà như khí. Sự phớt lờ càng Tôn Mỹ Hoa tức điên, nhưng gì .
“Ông là một thầy t.h.u.ố.c , nhưng một cha . Cho nên, ông bao giờ sự tôn trọng của .” Ninh Yên chẳng cần khách sáo gì với họ. Họ tổn thương Nghiêm Lẫm, chính là kẻ thù của cô.
“Nhớ kỹ, đừng lấy danh nghĩa cha để tổn thương . Anh là của . Ông cứ quản mớ bòng bong của . Chuyện của và Nghiêm Lẫm, chỉ cần ông nội Nghiêm đồng ý là .”
Cái ý bảo vệ mãnh liệt là ? Rốt cuộc nó là con gái ? Nó đang dùng cách của để bảo vệ Nghiêm Lẫm ? Giờ phút , nội tâm bác sĩ Nghiêm chấn động dữ dội.
Ánh mắt Ninh Yên dừng mặt Tôn Mỹ Hoa, giọng lạnh như băng: “Câu cuối cùng, quản bà vợ của ông . Lần còn như nữa, chặt móng vuốt của bà .”
Tôn Mỹ Hoa chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, theo bản năng lùi vài bước: “Ngọc Chiêu, , đó là tiếng ?”
“Bạch, bạch, bạch.” Tiếng vỗ tay vang lên từ cửa, cả ba đồng loạt .