Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:19:22
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Mọi sững sờ, hóa là một con gà mái già sạch sẽ.

“Ninh tổng, cô lợi hại thật, cái mà cũng kiếm .”  Diệp Hưng Học  kìm liếc thời tiết bên ngoài. Trời lạnh như thế , vật tư khan hiếm như mà vẫn thể kiếm , quá giỏi.

Thư Sách

Ninh Yên đặt con gà lên bàn: “Chuyện gì tiền thể giải quyết thì đều là chuyện to tát. Giao cho đấy, tìm nhà ăn hầm một nồi canh gà cho hai vị bồi bổ.”

Quả nhiên, sếp lớn khác, chuyện quá khí phách.

Vợ chồng ông Từ Đạt , cô gái ... cũng quá phô trương.

Ninh Yên còn lấy một chiếc áo bông màu xám tro, tự nhiên khoác lên bà Kim Tích Như: “Giáo sư Kim mặc tạm cái nhé. Quần áo cũ, chờ đổi cái hơn.”

Đây là kiểu áo bông bình thường nhất, dày quê mùa, nhưng còn mới tinh. Vừa khoác lên, cả lập tức ấm áp.

Bà Kim Tích Như theo bản năng sờ sờ chiếc áo, thật mềm, thật ấm, lồng n.g.ự.c lạnh băng dường như cũng ấm.

“Cô  bé, cảm ơn cô cứu , nhưng thể nhận đồ của cô.”

Hai vợ chồng đều lòng phòng nặng, giữ cách với .

Ninh Yên cũng vội, cô : “Hai vị cứ nhận , cần áp lực tâm lý . ép các vị theo .” (Mới là lạ đó!)

Bà Kim Tích Như sững sờ: “Đi theo cô?”

Ninh Yên đó vẫn cơ hội, lúc cô quyết định hết.

ạ, Tập đoàn Cần Phong phát triển đến bây giờ, đang cần nhân viên kỹ thuật. đang khát nhân tài, nên mới đích thủ đô một chuyến, chính là mời hai vị về giúp đỡ.”

Hai vợ chồng đều ngây . Như cũng ? “Thân phận như chúng , cũng .”

Ninh Yên lo lắng điểm : “Chỉ cần hai vị đồng ý là , chuyện còn cứ để  lo.”

Hai vợ chồng , trao đổi ánh mắt. Ông Từ Đạt kiên quyết tỏ thái độ: “Chúng tuyệt đối sẽ rời khỏi thủ đô.”

Ninh Yên thần sắc bình tĩnh, như sớm đoán . Cô lấy một phong thư đưa qua: “Vâng, đây là thư tay của bí thư  Hầu Thần. Giao đến tay hai vị là em yên tâm . Yên tâm , em bao giờ ép buộc khác, như .”

Cô sẽ cho họ tự nguyện theo .

Điều khiến vợ chồng ông Từ Đạt tâm trạng khá phức tạp, nên mong cô từ bỏ buông tay.

Ninh Yên đảo mắt: “ , hai vị theo em, thể đề cử nào phù hợp ? Chuyên gia về vật lý, hóa học cơ khí em đều cần. Em thiếu lắm, đặc biệt thiếu. Trước khi đến đây, em cho xây tám căn nhà lầu dành cho giáo sư , chỉ chờ đến ở thôi.”

“Chuyện ...” Vẻ mặt ông Từ Đạt thật khó tả, đúng là một cô gái kỳ quái. Chẳng những kiêng dè, mà còn chủ động nhiệt tình như .

Ninh Yên thấy ông nghi ngờ, bèn mỉm : “Hai vị cứ từ từ suy nghĩ, em vội. Miểu Miểu, em ở đây chăm sóc giáo sư Kim nhé, đều là phụ nữ với , tiện hơn.”

Ninh Miểu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Ninh Yên đưa một cái túi qua: “Diệp Hưng Học, ở đây giao cho .”

“Cô yên tâm.” Diệp Hưng Học mở túi xem, bên trong còn một chiếc áo bông màu xám khác, xem kích cỡ chắc là chuẩn cho ông Từ Đạt.

Vợ chồng ông Từ Đạt định từ chối sự chăm sóc của họ, thì Ninh Yên chạy mất. Hai thì chỉ lời Ninh Yên.

Tuy nhiên, Ninh Miểu giúp một tay, bà Kim Tích Như quả thực thấy tiện hơn nhiều, vệ sinh cũng cần nhờ y tá.

Thấy vợ hạ sốt, ông Từ Đạt lập tức thả lỏng tinh thần, mệt mỏi rã rời, ông ngả lưng xuống giường ngủ . Diệp Hưng Học thì hầm gà.

Ninh Miểu yên lặng một bên, tay cầm quyển sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu chai dịch truyền.

Bà Kim Tích Như mãi cũng khó chịu, cô bé ngoan ngoãn, kìm hỏi: “Cháu đang sách gì ?”

Ninh Miểu giơ quyển sách lên: “Là sách Vật lý cấp ba của trai cháu ạ.”

Bà Kim Tích Như khẽ nhíu mày: “Nhà cháu chỉ trai học ? Cháu học ?”

Nhà cũng trọng nam khinh nữ? Nhìn quần áo của hai cô bé, đáng lẽ nghèo.

Ninh Miểu ăn ngon mặc hai năm, trổ mã duyên dáng, da dẻ trắng nõn, là một thiếu nữ xinh . “Nhà cháu trẻ con đều học ạ. Nửa ngày việc, nửa ngày học, thể tự nuôi sống , học. Chỉ điều, buổi tối bọn cháu khá vất vả.”

Bà Kim Tích Như lâu giao tiếp với ai như thế , kìm nén cũng lâu, nhịn vài câu: “Buổi tối cũng việc ?”

Ninh Miểu nhăn mặt: “Chị  cháu buổi tối mở lớp học thêm, bài tập tương đối khó. Cách đây lâu, chị kiểm tra kết quả học tập, bắt bọn cháu thiết kế một cái máy ép cám viên. Khổ lắm, em trai cháu mới học cấp hai thôi mà, nhiều thứ như ?”

“Phụt.” Bà Kim Tích Như b·iểu t·ình khoa trương của cô bé chọc . Còn mở cả lớp học buổi tối nữa, vẻ thú vị đấy. “Vậy các cháu thiết kế ?”

Ninh Miểu khổ: “Không ạ. Mang đến xưởng cơ khí trả về, họ vạch bao nhiêu là . Một chữ thôi: Thảm.”

Bài tập của họ nộp lên, Ninh Yên lúc đó gì, mà đưa họ đến thẳng xưởng cơ khí, nhờ các kỹ sư ở đó xem giúp.

Không đạt tiêu chuẩn!

Trớ trêu hơn là, các kỹ sư còn lấy bản vẽ thiết kế đạt chuẩn, họ đang dựa theo bản vẽ đó để chế tạo máy.

Bọn họ vốn đang đắc chí, cảm thấy nhiều hơn thường, kết quả dội một gáo nước lạnh, khiến họ tỉnh ngộ .

Nhờ phúc của chị , họ xã hội cho một vố đau.

Chị hai bảo họ thiết kế, mà là họ xem cách giữa bản lĩnh thật sự lớn đến , đừng mà tự mãn.

Bà Kim Tích Như cô bé công khai "kể khổ", nhưng thực là đang ngầm khoe chị, cảm thấy cô bé đáng yêu.

Bà vốn phòng lớn, nhưng phòng gì với một cô bé dễ thương. “Chị cháu dạy các cháu những gì?”

Mắt Ninh Miểu sáng rực lên, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Dạy đủ thứ ạ. Kế toán tài chính, kỹ thuật trồng rau, vẽ bản đồ cơ khí... Chỉ cần chị là chị sẽ dạy.”

Mấy thứ cách xa quá, cùng chuyên ngành, bà Kim Tích Như mà ngây : “Chị cháu nhiều ?”

Ninh Miểu đắc ý lắc đầu: “Chị là thiên tài mà. Vừa thông minh tài giỏi, lợi hại lắm. Bà , nhà cháu lúc khổ lắm, cũng gần giống như ông bà bây"Giờ..."

Cô  bé điên cuồng "quảng cáo" chị gái , hận thể cho đối phương , lời chị cả là sai. Nghe lời chị là thịt ăn!

Điều khiến bà Kim Tích Như k·inh ng·ạc nhất là trải nghiệm cả nhà họ chạy trốn: “Chị cháu một tàu hỏa đến đón cả nhà? Còn mạng trở về? Đến giờ ai đến điều tra các cháu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-197.html.]

Cô bé cũng cả tin thật, chuyện gì cũng kể cho ngoài ?

, Ninh Miểu theo Ninh Yên học hỏi lâu, thể là một cô bé ngây thơ .

“Điều tra cái gì ạ? Đến đội Cần Phong là về địa bàn của , chị hai thể bảo vệ chúng cháu. Chị là cây đại thụ che mưa chắn nắng cho cả nhà.”

Cho nên, hai vị mau về , đừng để chị cả vất vả thêm nữa.

Bên Ninh Miểu đang âm thầm "tẩy não", bên , Ninh Yên và Ngưu Tam đang ở hiệu sách mua sách. Thư viện của đội Cần Phong vẫn còn trống .

sách thực hành ở hiệu sách nhiều, Ninh Yên chọn vài cuốn hữu ích, mua mười mấy quyển.

Đang , một chiếc xe ba gác chạy lướt qua. Cô nghiêng né, ánh mắt lướt qua, cất giọng gọi: “Bác ơi, dừng xe một chút.”

Xe ba gác dừng , đàn ông mặc chiếc áo khoác rách rưới sang: “Chuyện gì?”

Ninh Yên đống sách rách nát, lộn xộn xe, cô cúi xuống lật xem, tất cả đều là sách tham khảo khoa học xã hội, vài cuốn còn là bản quý hiếm.

Đây là "dọn" thư viện nào về ?

Cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Toàn là sách , xé nát thế ? “Bác ơi, chỗ chở ạ?”

Người đàn ông vẻ mất kiên nhẫn, trời lạnh thế còn hỏi lôi thôi: “Trạm thu mua phế liệu, ?”

Ninh Yên móc một vốc kẹo sữa đưa qua, hỏi: “Cháu hỏi, sách từ ạ? Có cuốn nào còn nguyên vẹn ? Cháu mua , giá cao hơn trạm phế liệu 5%.”

Cao hơn 5% cũng là tiền. Người đàn ông lập tức hứng thú: “Được chứ, là các cô chọn ở đây ? Đợi bán xong chuyến dẫn các cô qua.”

“Vâng.” Ninh Yên cũng sảng khoái, lập tức bắt tay lựa.

Cuốn nào ưng ý thì ném sang một bên. Tiền trao cháo múc.

Thấy cô sòng phẳng như , trong túi thêm kẹo, đàn ông càng vui vẻ, bảo họ chờ một lát, ngay.

Ngưu Tam nhét sách bao tải: “Sách thế phá hỏng hết ?”

Ninh Yên khẽ thở dài: “Chúng cố gắng thu thập thêm ít sách. Sách là tài sản quý giá của nhân loại, là sự kế thừa văn minh. Đọc nhiều sách lợi.”

“Vâng.”

Người đàn ông bán phế liệu với chiếc xe trống : “Đi theo , nhưng nhắc , chuyện ngoài, nửa chữ cũng .”

Ninh Yên nghiêm túc gật đầu: “Không thành vấn đề. Chúng nơi khác đến, vài ngày nữa là , thể cho ai chứ?”

Người đàn ông dẫn họ vòng vèo, khiến chóng hết cả mặt, lúc mới chui một con hẻm nhỏ, mở một cánh cửa phụ: “Vào .”

Ninh Yên bước mới phát hiện, đây là cửa của một thư viện.

Cửa chính của thư viện đóng, mở cửa cho công chúng. Thư viện hai tầng, gian lớn, nhưng vô cùng bừa bộn. Giá sách đổ rạp mặt đất, sách vứt bừa bãi khắp nơi, giống như một bãi rác khổng lồ.

Người đàn ông phất tay: “Các cô tự chọn , cho một tiếng. Chọn xong thì xách tính tiền.”

Anh còn ăn cơm.

“Được.” Ninh Yên hỏi tại dám bán sách của thư viện, cũng hỏi là ai.

“Anh Ngưu Tam, chọn ở tầng một, em lên tầng hai, chia . Chỉ lấy sách giáo khoa và sách khoa học xã hội, từ điển cũng lấy.”

“Được.”

Ninh Yên xách bao tải lên tầng hai. Trên lầu cũng lộn xộn y như , sách chất đống như núi, phá hỏng nghiêm trọng.

《 Bản Thảo Cương Mục 》, 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, 《 Nạn Kinh 》, 《 Thương Hàn Tạp Bệnh Luận 》, lấy hết.

《 Sổ tay các cây t.h.u.ố.c thường dùng 》, 《 Sổ tay thầy lang 》, tạp chí 《 Khoa học thực nghiệm 》, lấy.

《 Thiên Công Khai Vật 》, 《 Nông chính thư 》, 《 Tề Dân Yếu Thuật 》, 《 Mộng khê bút đàm 》, 《 Thủy kinh chú 》, 《 Tân nghi tượng pháp yếu 》... Trời ơi, là báu vật, lấy hết.

《 Đường thi 》, 《 Tống từ 》, 《 Hồng Lâu Mộng 》, 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, 《 Nhị thập tứ sử 》, 《 Sử Ký 》... mấy loại hư hỏng nghiêm trọng, nhưng vẫn , lấy.

Cô nhanh chóng chọn lựa, những cuốn sách quý hiếm, ngừng xuất bản thì ném thẳng gian, chờ tương lai mang quyên góp cho quốc gia. Sách bình thường thì ném bao tải.

cảm giác như đang mua cải trắng, điên cuồng vơ vét, hưng phấn thể tả.

Một giờ , cô xách hai bao tải đầy ắp xuống lầu, cả lấm lem bụi, nhưng đôi mắt thì sáng rực.

Ngưu Tam cũng lấm lem y hệt, mặt mũi dính đầy bụi, chân là hai cái túi căng phồng: “Ninh Yên, xong .”

“Đi tính tiền thôi.”

Người đàn ông đang rúc trong phòng sưởi ấm, tiếng động liền , sững sờ: “Các cô lấy hết chỗ ?”

, lấy hết.” Ninh Yên chỉ bốn cái túi lớn: “Bác cân . Bác chở về giúp cháu, bọn cháu trả tiền xe.”

Chỉ cần tiền, đàn ông đều đồng ý. Giao dịch xong, ném các bao tải lên xe ba gác, lấy một tấm vải rách che lên: “Đi thôi.”

Xe ba gác chở đến tận nhà khách. Cô nhân viên phục vụ còn xách giúp một tay, tò mò hỏi: “Gì mà nhiều ?”

Ninh Yên thản nhiên : “Trẻ con chỗ chúng cháu học sách giáo khoa, nên chúng cháu mua một ít về.”

Ra là . Cô phục vụ tỏ đồng cảm với họ, thật dễ dàng gì. Cô hề nghi ngờ. Ở những vùng nông thôn xa xôi, sách giáo khoa là chuyện quá bình thường.

Bốn cái túi lớn đều để trong phòng Ngưu Tam. Ninh Yên tắm rửa qua loa, kịp nghỉ ngơi vội xem xét sách trong gian.

Trời đất, "nhặt" hơn nửa gian là sách quý.

Tuy nhiên, cô chỉ là vận chuyển miễn phí, đều trả cho quốc gia. chỉ cần thôi cũng thấy vui , cô cứu cả một kho sách quý.

thể chịu cảnh sách hủy hoại. Cũng những đó nghĩ gì mà ném hết sách cổ quý hiếm và đồ cổ lửa đốt sạch.

Haizz, thể nghĩ nữa, nghĩ là tăng xông.

Tại bệnh viện, Ninh Yên bước nhẹ nhàng về phía khu nội trú, tay còn xách theo một cặp lồng cơm.

Đột nhiên, một bóng chặn đường cô: “Chúng chuyện .”

Là Tôn Mỹ Hoa, kế của Nghiêm Lẫm. Lúc , bà đang nghiêm mặt Ninh Yên, như thể ai thiếu bà mấy trăm vạn.

Ninh Yên nhướng mày. Giữa họ thì gì để chứ? “ và bà? Bà chắc chứ?”

 

Loading...