Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 196:196

Cập nhật lúc: 2025-11-04 09:03:24
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Đoàn bộ một quãng, đoạn tuyết vẫn còn đọng , vất vả. Có đoạn thì tổ chức xúc tuyết, qua bận rộn.

Ninh Yên chạy tới nơi, liền thấy nhà vệ sinh một bóng mảnh khảnh đang xúc tuyết trong gió lạnh, hình lảo đảo, trông như sắp ngã.

Cô chạy qua: “Giáo sư Hứa, để giúp ông.”

Ông Hứa Đạt mặc một chiếc áo bông mỏng, mặt mũi tím tái, nhưng vẫn đang cố sức xúc tuyết. Ông thèm cô: “Sao là cô? Đi mau.”

“Ông mặc thế sẽ cảm lạnh đấy.” Đoàn của Ninh Yên đều mặc dày, tạo thành sự tương phản rõ rệt với đàn ông mắt. “Ông trong sưởi ấm , chúng xúc tuyết giúp ông.”

Thư Sách

“Không cần, tránh .” Chân ông Hứa Đạt c·ứng đờ, lúc ông dùng sức xua tay thì mất trọng tâm, cả ngã nhào về phía . “Á!”

Một tiếng “rắc” vang lên, như thể xương cốt gãy, .

Không chứ? Yếu ớt ? Không liên quan đến họ nhé.

Ông Hứa Đạt cố gắng gượng dậy, nhưng cổ chân truyền đến cơn đau dữ dội, trán rịn mồ hôi lạnh. Đáy lòng ông dâng lên một nỗi tuyệt vọng, cuộc sống thể nào sống nổi nữa.

Ninh Yên nhíu mày: “Ngưu Tam, cõng giáo sư Hứa đến bệnh viện.”

Ngưu Tam và Diệp Hưng Học tiến lên đỡ, nhưng ông Hứa Đạt kịch liệt giãy giụa: “ bệnh viện, !”

Ngưu Tam bụng nhắc: “Chân của ông chắc gãy .”

Ngưu Tam mặc kệ ông giãy giụa, cứ thế cõng ông lên. Ông Hứa Đạt ngừng giãy: “Gãy thì gãy, mau thả xuống!”

Ông tuy gầy yếu, nhưng dù cũng là đàn ông, cũng trọng lượng, cứ giãy giụa ngừng, khiến Ngưu Tam suýt nữa thì ngã.

Ninh Yên hung hăng trừng mắt ông Hứa Đạt, rốt cuộc là đang cứng đầu cái gì? “Đừng động đậy nữa, ngoan ngoãn lời. Còn lằng nhằng nữa đ.á.n.h ngất ông đấy.”

“Cô...” Sắc mặt ông Hứa Đạt trắng bệch, sợ hãi phẫn nộ: “ tiền.”

tiền mà.” Ninh Yên bỗng nhớ một chuyện: “Vợ ông ?”

Nhắc đến vợ, sắc mặt ông Hứa Đạt dịu : “Bà ở trong phòng. với bà một tiếng, kẻo bà lo.”

Điều cũng là nên .

Đoàn vòng về căn nhà nhỏ hẹp, tối tăm. Cửa sổ như lọt gió, gió lạnh lùa khiến trong nhà lạnh.

Ninh Yên cố gắng thích ứng với ánh sáng mờ mịt. Căn nhà nhỏ, chất đầy đồ đạc, bẩn, nát, loạn, giống như một cái thùng rác cỡ lớn.

Trên một chiếc giường một khối nhô lên, mờ mờ là hình .

Ông Hứa Đạt nhẹ giọng gọi hai tiếng: “Tích Như, Tích Như.”

Người giường vẫn nhúc nhích. Ông Hứa Đạt khỏi sốt ruột, giãy giụa xuống.

Ninh Yên bước nhanh tới, kéo chăn thì sững sờ. Người phụ nữ giường hai mắt nhắm nghiền, run lẩy bẩy, co rúm .

Ninh Yên sờ trán bà, nóng ran.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-196196.html.]

Cô k·inh ng·ạc: “Bà sốt cao như mà ông cũng ? Cứ sốt thế sẽ ch·ết đấy.”

Sắc mặt ông Hứa Đạt đại biến, cuống cuồng cả lên. Người đàn ông nãy còn quật cường, giờ khẩn khoản cầu xin: “Cô... cô giúp , đưa vợ đến bệnh viện với.”

Ninh Yên cầm lấy chiếc áo bông đắp chăn, mặc cho phụ nữ đang hôn mê. cô vẫn yên tâm, chiếc áo quá mỏng. Cô nghĩ ngợi, lấy cái chăn rách quấn quanh bà, cất giọng gọi: “Diệp Hưng Học!”

Diệp Hưng Học tiếng chạy , cõng phụ nữ giường lên ngoài.

Ninh Yên kéo Ninh Miểu đuổi theo. Ninh Miểu kìm đầu . Hoàn cảnh sống ở đây còn tệ hơn cả nhà cũ của họ. Vừa nhỏ chật, đặc biệt lạnh, lò sưởi. Còn một mùi hôi thối thể tả nổi, đúng là nơi cho ở.

Đoàn vội vã chạy đến bệnh viện. Bà Kim Tích Như cảm lạnh, may mà đưa đến kịp thời. Còn ông Hứa Đạt thì bong gân, bác sĩ xử lý xong, bôi thuốc, dặn nghỉ ngơi vài ngày.

Lúc , ông đang lo lắng canh giữ bên vợ vẫn còn hôn mê, hốc mắt đỏ hoe, miệng ngừng gọi tên vợ.

Diệp Hưng Học lấy một bát mì Dương Xuân nóng hổi, đưa đến mặt ông Hứa Đạt: “Giáo sư Hứa, Ninh tổng bảo mang đến cho ông.”

Ông Hứa Đạt lâu ăn một miếng nóng hổi tử tế. Ngửi thấy mùi thơm, ông bất giác nuốt nước miếng: “ ăn, cầm .”

Ông cứng đầu như đá, chịu nhận lòng của khác, lòng phòng nặng.

Diệp Hưng Học là dân kinh doanh, khách hàng khó tính cỡ nào cũng gặp , nên tính kiên nhẫn đặc biệt : “Tiền t.h.u.ố.c men của hai ông bà đều do Ninh tổng trả . Đằng nào cũng nợ ân tình, nợ nhiều cũng chẳng . Ăn nhanh .”

Ông Hứa Đạt nghiêm mặt: “Là cô tự trả, nhận ân tình .”

Diệp Hưng Học tin tưởng Ninh Yên. Thứ cô , , nhất định sẽ .

“Tùy ông nghĩ thế nào thì nghĩ. Ăn lúc còn nóng . Nếu ông cũng ngã bệnh, thì ai chăm sóc vợ ông? Dựa chúng thực tế .”

Câu đ.á.n.h trúng tâm lý của ông Hứa Đạt. Ông bưng bát lên húp một ngụm, cắm cúi ăn ngấu nghiến, dáng vẻ như từ trại tị nạn .

Diệp Hưng Học thấy , trong lòng khỏi xúc động, thầm thở dài, cuộc đời thật quá gian nan.

Nếu gặp Ninh Yên, chỉ sợ cũng sống một đời tầm thường vô vị nơi đồng ruộng. Sự giày vò về thể xác còn đỡ, chứ sự giày vò về tinh thần mới là thứ đáng sợ. Không thấy tương lai, thấy hy vọng, thật quá tr·a t·ấn con .

Ông Hứa Đạt còn định để dành một nửa cho vợ, nhưng Diệp Hưng Học bảo ông ăn hết , mì nguội ăn .

Không qua bao lâu, bà Kim Tích Như cuối cùng cũng hạ sốt, tỉnh . Ông Hứa Đạt mừng đến phát , nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, cầu mong bà mau khỏe .

Hai nương tựa , chỉ còn . Nhìn cảnh hai vợ chồng ôm nức nở, tâm trạng Diệp Hưng Học vô cùng nặng nề.

Cậu nhà ăn lấy một bát cháo trắng và một đĩa củ cải muối nhỏ: “Giáo sư Hứa, ông đút cho giáo sư Kim ăn chút .”

Ông Hứa Đạt bưng bát cháo nóng hổi, hốc mắt hoe đỏ, cuối cùng cũng chịu một câu mềm mỏng: “Cảm ơn .”

Lúc ăn mì thì còn cứng miệng, nhưng đến lượt vợ thì ông hạ .

Diệp Hưng Học thấy rõ, vợ chính là điểm yếu của ông . Có điểm yếu là . “Là Ninh tổng dặn dò đấy ạ.”

Ông Hứa Đạt đỡ vợ dậy, múc từng thìa đút cho bà ăn. Bà Kim Tích Như ăn chậm, như nỡ nuốt xuống.

Đây là cháo gạo trắng tinh, nấu nhừ, mịn sánh, hương thơm bay thẳng mũi. Ăn một ngụm , dày ấm lên, cả như sống .

Lòng ông Hứa Đạt trĩu nặng. Bây giờ ngay cả một bát cháo gạo trắng ông cũng lo nổi cho vợ.

Ông đột nhiên hỏi: “Cô gái tuổi còn nhỏ hơn , là lãnh đạo của ? Cậu còn tôn kính cô như ?”

“Cô là quý nhân đổi vận mệnh của .” Diệp Hưng Học khẽ thở dài.

Vợ chồng ông Hứa Đạt , đều chút kinh ngạc.

Cửa phòng bệnh mở , Ninh Yên bước , chào hỏi một cách tự nhiên: “Giáo sư Kim tỉnh ạ. Hạ sốt là .”

Cô giơ một cái túi lên, : “Xem mang gì đến ?”

Loading...