Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-11-04 08:49:30
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bóng đêm mờ ảo, tuyết rơi đầy trời.

Ninh Yên để mặc vài bông tuyết rơi mặt, ngơ ngác khu nhà lớn canh phòng nghiêm ngặt: “Anh ông nội là lão  quân nhân .”

“Không sai.” Nghiêm Lẫm thản nhiên phủi bông tuyết mặt cô: “Có vấn đề gì ?”

Ninh Yên im lặng. Cô cứ nghĩ  lão quân nhân nghĩa là từng cầm s.ú.n.g đ.á.n.h giặc, đó về hưu vinh quang. Dù thì cả mấy trăm vạn lão binh, thể ai cũng là tướng quân , đúng ?

Hai qua mấy lớp cổng gác, cuối cùng cũng đến một căn biệt thự nhỏ. Cửa mở, một dì giúp việc đón, đưa họ phòng khách.

Một ông lão tinh thần quắc thước, tóc bạc trắng, lưng thẳng tắp ghế sô pha, mắt trợn trừng: “Thằng nhóc thối, mày còn nhà ở ? Tao mà cho tìm, mày cũng đường về ?”

Nghiêm Lẫm vẻ mặt nghiêm túc: “Ông nội, con đang nhiệm vụ, về nhà.”

Ông lão đảo mắt: “Không thời gian về nhà, mà thời gian tìm bạn gái. Ha hả.”

Vẻ mặt Nghiêm Lẫm thật hổ. Ninh Yên nhịn khúc khích, lập tức thu hút sự chú ý của ông lão: “Cháu cái gì?”

Ninh Yên hì hì: “Chua, chua quá ạ.”

Ông lão đ.á.n.h giá cô từ xuống , bĩu môi: “Đây là bạn gái của cháu ? Cũng chẳng .”

Nghiêm Lẫm khỏi sốt ruột: “Ông nội!”

Ninh Yên kéo góc áo , hiệu bảo đừng : “ là chẳng thật ạ. Cháu với đúng là nồi nào úp vung nấy, ai chê ai cả.”

Ông lão: ... Cô nhóc cũng thú vị, giống như ông tưởng tượng.

“Nghe cháu mắng con trai ?”

“Đâu ạ.” Ninh Yên lý lẽ đàng hoàng: “Cháu chỉ mắng con dâu ông thôi. Bà sống gì, cho khác mắng ? Quần chúng nhân dân mắt sáng như tuyết, đều về phía chính nghĩa là cháu đây.”

Cô thẳng thắn, mắng thì mắng , mà còn mắng cho bắt bẻ .

Ông cụ Nghiêm bao giờ ngờ tới cháu thích một cô gái như : “Sao gì?”

Ninh Yên chẳng thèm quan tâm ông nghĩ thế nào, cũng chẳng cần ông bao nhiêu sự thật.

“Bà bắt nạt bạn trai cháu ngay mặt cháu. Cháu tát cho bà hai cái là may cho bà . Lần mà còn thế nữa, cháu tát thật đấy.”

Lòng Nghiêm Lẫm nóng ran, kìm khẽ. Anh thích cái dáng vẻ màng tất cả mà bảo vệ của cô, thật hạnh phúc.

Ông cụ Nghiêm cháu trai đang giãn nét mặt, giật : “Ông cứ tưởng cháu thích mấy cô gái dịu dàng, chu đáo cơ đấy.”

Tính cách cháu trai ông quá lạnh lùng, cứng nhắc, cả toát thở băng giá, đẩy xa ngàn dặm. Ông còn tưởng nó sẽ ế đến già, ông lo ch·ết .

Nghiêm Lẫm ông nội đang vui giận, trong lòng chút bất an: “Một cô gái kiên cường dũng cảm mới hợp với gia đình, gánh vác chuyện, thể chịu đựng sóng gió. Điều cháu là một bạn đời kề vai sát cánh, cùng chia sẻ, cùng tiến bộ, bao giờ rời bỏ.”

Ông cụ Nghiêm híp mắt : “Cô gánh vác việc ?”

Nghiêm Lẫm gật đầu chút do dự: “Có thể. Chỉ cần cho cô một điểm tựa, cô thể bẩy cả trái đất lên.”

Ông cụ Nghiêm: ...

Cứ như đang một đứa cháu giả!

Cái gã chuyện khoa trương quá mức rốt cuộc là ai? Ông quen!

“Mày là đứa cháu nội ít , thèm để ý đến con gái của đấy?”

“Tùy thôi ạ.” Nghiêm Lẫm đẩy Ninh Yên phía : “Cháu chỉ thích cô . Bỏ lỡ cô , cháu sẽ ở cả đời.”

Ông cụ Nghiêm ngược tức giận, ông khẽ thở dài: “Nhóc con, mày đúng là đủ lông đủ cánh .”

Nhắc đến "cánh", Ninh Yên lẳng lặng lấy gói đồ ăn gói kỹ: “Ông ăn vịt Toàn Tụ Đức ạ?”

Ông cụ Nghiêm trợn mắt há mồm. Cô nhóc cũng bình thường. “Ta đang tức giận đấy!” Không thấy ? Sao vài câu ho để dỗ ông?

Ninh Yên gật đầu: “Cháu . Vậy ông ăn ?”

Nhìn miếng vịt vàng óng, ông cụ Nghiêm nuốt nước miếng: “Ăn.”

Trong mắt Nghiêm Lẫm lóe lên một tia ý . Anh ngay là ông nội sẽ thích mà.

Vịt nguội, Nghiêm Lẫm đặt lên lò sưởi một lúc, lúc lấy ăn nóng hổi.

Anh chọn mấy miếng : “Chỉ ăn chừng thôi, còn để mai ăn.”

Ông cụ Nghiêm tuổi, thích ăn đồ đậm vị: “Ta ăn chút xíu mà chúng mày cứ lải nhải, phiền thật. Đi, lấy rượu quý của   đây.”

Nghiêm Lẫm lớn lên bên cạnh ông, quá hiểu tính ông nên kiên nhẫn: “Bác sĩ ông huyết áp cao, đường huyết cao, uống ít rượu thôi.”

Ông cụ Nghiêm chỉ uống rượu thoải mái, ăn thịt thả ga, thế mà bác sĩ bảo rượu uống nhiều, đồ ăn quá đậm vị. Đây khó ông ?

“Bác sĩ xạo,   tin.”

Ninh Yên nhịn xen : “Con trai ông là bác sĩ mà.”

Nghe còn là bác sĩ nổi tiếng, tầm cỡ chuyên gia hàng đầu. Nói bác sĩ như thật sự ?

Ông cụ Nghiêm cầm miếng vịt lên gặm: “Thằng nhóc đó chỉ là lang băm, dám cho  uống rượu.”

Ninh Yên bao giờ ngờ ông cụ Nghiêm ở ngoài ... "bung lụa" đến thế. Mắng con trai là lang băm, đúng là gan thật.

Ừm, cả nhà đều bình thường.

Cô lấy một cái hộp: “Đây là đồ nhà , ông nếm thử ạ.”

Mở hộp , bên trong là đủ loại sản phẩm từ đậu nành, loại ăn liền, loại sơ chế.

“Tự ?” Ông cụ Nghiêm chỉ logo hộp: “Đậu hũ Cần Phong, nhà máy sản xuất là Tập đoàn Cần Phong. Mắt lão già còn mờ . Làm thẳng thắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-194.html.]

Ninh Yên đưa giấy giới thiệu qua, tủm tỉm mở lời: “Cháu là Ninh Yên, tổng giám đốc Tập đoàn Cần Phong. Mong chiếu cố. Nếu ông thấy đồ nhà cháu ăn ngon, xin hãy giúp tuyên truyền thêm ạ.”

Ông cụ Nghiêm: ...

“Nghiêm Lẫm, mày bạn gái mày là thanh niên trí thức về nông thôn, chẳng lẽ mày đổi ?”

“Chỉ thôi.” Nghiêm Lẫm chọn một cái đùi vịt đưa cho Ninh Yên: “Cô là thanh niên trí thức, cầm quyền của Tập đoàn Cần Phong.”

Ninh Yên rõ ràng ăn no, nhưng cái đùi vịt vẫn kìm cơn thèm. Cô nghĩ nghĩ, bẻ một nửa đưa cho Nghiêm Lẫm.

“Ông Nghiêm, với cháu ông là  lão quân nhân, lúc cháu bước đây chấn động một phen đấy ạ.”

Vẻ mặt ông cụ Nghiêm thật khó tả.

Hóa thằng cháu trời đ.á.n.h chỉ đúng cái cơ bản nhất, bản chất thì sai, nhưng... khác một trời một vực.

Thôi, cháu thì tính nó , tự chiều hư thì còn ? Đành tiếp tục chiều thôi.

“Thằng cháu của ăn .”

Ninh Yên mỉm : “Như cũng ạ, thật thà.”

Ông cụ Nghiêm hài lòng. Ông thể cháu , chứ cho phép khác .

“Nó việc nhà, tính tình bướng bỉnh, khuyên bảo.”

Ninh Yên liếc Nghiêm Lẫm: “Điều đó chứng tỏ cá tính, thể nên việc lớn.”

Mặt Nghiêm Lẫm đỏ bừng, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Ông cụ Nghiêm đứa cháu đang yêu của , thầm lắc đầu. Cháu trai lớn đúng là giữ mà. “Tính nó lạnh lùng lắm, bình thường hợp .”

Ninh Yên chẳng ngại: “Bọn cháu ở bên bao nhiêu chuyện để . Ngoài lạnh trong nóng, trọng tình trọng nghĩa, một lòng trung thành với tổ quốc, như là đủ . Người khác hàng thôi.”

Ông cụ Nghiêm bỗng dưng chút hiểu cháu chọn cô gái . Phóng khoáng, thông minh, mắt sáng lòng trong.

“Nó mà bận lên là chẳng nhà cửa ở , thường xuyên qua cổng mà .”

Ninh Yên cũng là phụ nữ của sự nghiệp, cũng tiện chê bai khác: “Cháu cũng thường xuyên bận lo việc nhà. Đều là vì cống hiến cho tổ quốc, cháu thể hiểu .”

Ông cụ Nghiêm nhịn : “Cháu bận, nó bận, ai cũng bận, kết hôn, con thì thế nào?”

Ninh Yên sớm tính toán: “Tập đoàn Cần Phong của chúng cháu đang xây dựng hệ thống nhà trẻ, mẫu giáo, trường tiểu học, trung học chất lượng cao. Từ lúc cháu bé nửa tuổi đến mười lăm tuổi đều chuyên nghiệp chăm sóc. Cháu nghĩ, ai dám lơ là con của cháu .”

Giáo viên thời nay chất phác, cũng trách nhiệm, cô lo lắng lắm. Vợ chồng công nhân viên chức trong các đơn vị đều giải quyết vấn đề con cái theo cách .

Ông cụ Nghiêm liếc cháu trai. Đứa nhỏ phận , duyên với cha , từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông. Ông là đàn ông, công việc bận, những lúc nhà đành giao cháu cho lính cần vụ và bảo mẫu chăm sóc.

Ai cũng từng trải qua như .

“Cha cháu ?”

Sắc mặt Nghiêm Lẫm đổi, gắp một miếng vịt qua: “Ông nội, ông ăn thêm miếng nữa .”

Ông cụ Nghiêm thật sâu. "Biết cháu chẳng ai bằng ông", chuyện vấn đề.

Thư Sách

Ninh Yên thẳng thắn: “Cha cháu đang ở nông trường Hồng Quang ạ.”

Ông cụ Nghiêm nhíu mày: “Bị điều ?”

“Vâng ạ, cha cháu nghiệp Đại học Thanh Hoa, ngoài việc học thức quá cao thì khuyết điểm gì khác.” Ninh Yên giấu giếm sự thật. Kết hôn chỉ là chuyện của hai , mà còn liên quan đến hai gia đình.

Giấu giếm chẳng khác nào lừa hôn, cô khinh thường mấy chuyện hèn hạ đó.

Trong mắt ông cụ Nghiêm lóe lên một tia tiếc nuối: “Nghèo thì sợ, nhưng gia đình như chúng sợ nhất là dính loại phiền phức .”

Đó sẽ là cái cớ để khác lợi dụng. Bọn họ cũng đấu đá phe phái, thường chỉ cần một chút sơ sẩy là thể tan xương nát thịt.

Nghiêm Lẫm khỏi sốt ruột: “Ông nội, cháu chỉ cưới cô .”

Ông cụ Nghiêm đầu tiên nghiêm túc đứa cháu yêu thương nhất: “Đây chỉ là chuyện của một cháu, mà còn suy nghĩ cho những khác trong gia đình. Bác cả và họ cháu đều chính trị, các mối quan hệ xã hội trong sạch.”

“Nghiêm Lẫm , cháu chỉ là chính , cháu còn là con cháu nhà họ Nghiêm.”

Một vinh, cả nhà cùng vinh, một nhục, cả nhà cùng nhục.

“Cháu...” Nghiêm Lẫm ông lão tóc bạc trắng, thể lời cắt đứt quan hệ với gia tộc.

Chỉ cần ông lão còn sống một ngày, sẽ chuyện gây tổn hại đến nhà họ Nghiêm.

Ông cụ Nghiêm đau lòng, nhưng những giới hạn thể vượt qua.

“Ninh Yên, ghét cháu, ngược khâm phục cháu. chỉ là ông nội của Nghiêm Lẫm, còn là gia trưởng của nhà họ Nghiêm.”

Ông thừa nhận, cô gái mắt ưu tú, kiêu ngạo, hám vinh hoa, phong thái của việc lớn, đầu óc tỉnh táo, lý trí, đúng là hiếm .

Ninh Yên sớm lường : “Cháu hiểu ạ.”

Nghiêm Lẫm kìm lo lắng, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Tiểu Yên, em cần nữa ?”

“Anh nghĩ gì ?” Ninh Yên thấy hốc mắt đỏ hoe, dám lừa dối : “Đợi thêm vài năm nữa , chúng còn trẻ, chờ .”

Nghiêm Lẫm giật , chút hiểu: “Chờ cái gì?”

“Chờ một cơ hội để lật ngược tình thế, đến lúc đó, sẽ là một thế giới mới. Sẽ lâu , nhiều nhất là năm, sáu năm nữa.” Vẻ mặt Ninh Yên vô cùng chắc chắn: “Lúc đó em còn đến 25 tuổi, cũng nên một phen sự nghiệp, quá còn gì.”

Nghiêm Lẫm ngây . Ông cụ Nghiêm thì trong mắt lóe lên một tia sáng: “Cháu tự tin đến ?”

Ninh Yên tự tin mà kiêu hãnh: “Đương nhiên. Cháu thể từ một thanh niên trí thức bình thường từng bước đến ngày hôm nay, chỉ dựa sự quyết đoán dám , dám đầu, vượt qua muôn vàn khó khăn, mà còn dựa khả năng phán đoán tình hình và tầm xa.”

Cô tự lăng xê một phen: “Đương nhiên, đó là điểm lợi hại nhất của cháu.”

Ông cụ Nghiêm thực sự thích cô gái . Trên một luồng sinh khí, vĩnh viễn chịu thua, quyết đoán. Điểm giống ông.

“Vậy là cái gì?”

Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên, lộ nụ ranh mãnh: “Là mưu lược.”

 

Loading...