Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-11-03 12:54:35
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đ

 

Ninh Yên tan liền thấy một bóng dáng quen thuộc ở cổng lớn. Cô mừng bất ngờ chạy tới: “Sao đến đây? Đến lâu ? Sao gọi điện thoại cho em ?”

Nghiêm Lẫm đắm đuối gương mặt tươi rạng rỡ của Ninh Yên, ánh mắt đầy lưu luyến: “Anh ngay.”

Lòng Ninh Yên chùng xuống: “Anh nhiệm vụ ?”

Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu, nắm lấy tay cô. Cảm giác ấm áp khiến kìm mà siết chặt tay, siết chặt hơn. “Phải một thời gian.”

Đây là đến để từ biệt ? Ninh Yên thầm thở dài. Quân nhân chính là như , nơi nào nguy hiểm liền nơi đó, đó là sứ mệnh của họ. cô vẫn khỏi lo lắng.

Cô cũng thể hỏi nhiều, chỉ đành dặn dò: “Anh hết sức cẩn thận, đừng để thương.”

“Ừ.”

Ninh Yên kéo tay : “Đi thôi, chúng về ăn cơm. Ở nhà món canh đầu cá.”

Nghiêm Lẫm động đậy, chỉ lặng lẽ cô, ánh mắt tràn ngập lưu luyến: “Anh ngay bây giờ.”

Nụ của Ninh Yên vụt tắt: “Ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng ?”

“Xin em.” Nghiêm Lẫm vô cùng áy náy, ngay cả sự bầu bạn hằng ngày cơ bản nhất cũng thể cho cô.

Tim Ninh Yên thắt : “Anh chờ một chút.”

Cô chạy về phân xưởng thành phẩm, chọn một đống gà chay, vịt chay, đậu hũ khô—những thứ thể mở túi ăn liền.

“Chị ghi sổ cho em, mai em qua trả tiền.”

Nói xong, cô vội vã chạy ngoài, nhanh như một cơn gió.

Ninh Yên dúi cái túi đầy ắp đồ ăn lòng Nghiêm Lẫm: “Anh cầm ăn dọc đường .”

“Tiểu Yên, ...” Lòng Nghiêm Lẫm chua xót khôn tả. Ngày thường bận rộn huấn luyện, cũng thể ở bên cô tử tế. Cô bao giờ than phiền.

, cô thật sự để tâm ?

Thư Sách

Không , chỉ là cô hiểu cho , hiểu cho ý nghĩa của màu áo lính đang mặc.

Ninh Yên nhẹ nhàng ôm : “Anh , nhưng nhớ kỹ, em ở đây chờ .”

Nghiêm Lẫm ôm chặt cô, hốc mắt cay cay. Ngực ngàn vạn lời , nhưng cuối cùng chỉ đọng một câu: “Anh thật sự, thật sự thích em. Chờ trở về.”

Nghiêm Lẫm , tâm trạng Ninh Yên chút chùng xuống, nhưng công việc bận rộn nhanh chóng cuốn cô , còn thời gian cho tình cảm cá nhân, cứ bận túi bụi.

Việc khiến cô đau đầu nhất chính là công thức thức ăn chăn nuôi. Cô tìm hết những thể tìm ở tỉnh, tài liệu cũng lật tung cả lên, mà thu hoạch gì. Vấn đề cứ tắc ở đó, khiến cô vô cùng đau đầu, thầm hối hận vì đây tìm hiểu sâu về mảng .

Chẳng lẽ một chuyến lên thành phố lớn ?

Ninh Anh Liên gõ cửa, phép mới : “Ninh tổng, gọi điện, bảo cô và bí thư Ngưu ngày mai lên họp.”

“Biết .”

Sáng sớm hôm , Ninh Yên và bí thư Ngưu liền đạp xe . 5km đường bê tông êm, chẳng tốn sức là bao.

Bí thư Ngưu dừng xe, một giọng lạnh lùng vang lên: “Đội Cần Phong các giàu lắm ? Ông là bí thư chi bộ thôn mà cái xe đạp cà tàng thế ?”

Một nhóm bí thư chi bộ các thôn khác ở cửa, đồng loạt họ chằm chằm.

các ông mua hai chiếc xe tải lớn, ghê thật. Lần đội chúng sang mượn, ông từ chối đấy.”

đúng, chúng đều cùng một xã, là một nhà, mượn cái xe tải chắc thành vấn đề.”

Từng một móc, hâm mộ ghen tị, hưởng ké.

Trước đây ai cũng nghèo như ai, chẳng ai chê ai, đều là em đồng cảnh ngộ, cùng khổ sở, cùng than vãn.

thì , lén lút phát triển, k·inh ngạc cả thiên hạ.

Tâm lý họ thể dễ chịu ? Càng ở gần, tâm lý càng mất cân bằng.

Đặc biệt là dân làng của họ, ai cũng hâm mộ thành tựu của đội Cần Phong, sang bất mãn với lãnh đạo của , chê họ vô dụng, thể dẫn dắt dân làng giàu.

Công việc hằng ngày cũng khó triển khai hơn, còn thuận lợi như . Mọi đều đang ôm một cục tức trong bụng.

Bí thư Ngưu căn bản để những lời chua chát đó tai, ông vẫn tủm tỉm vẫy tay chào: “Một ngày năm đồng. Hoan nghênh đến mượn.”

Muốn chiếm hời của họ , tuyệt đối .

Bí thư Dương của đội Bạch Vân ghen tị mặt: “Ông còn dám tiền ? Sao mà hám lợi thế? Chúng em xã hội chủ nghĩa , ông cái trò tư bản, đáng phê bình.”

Ông chụp mũ lung tung, nhưng bí thư Ngưu chẳng hề nao núng: “Anh em thiết còn tính toán rõ ràng. Tài xế cần trả lương ? Tiền dầu là tiền ? Ông đây rõ ràng là đang đục khoét của công! Ông mới là đáng phê bình!”

Bí thư Dương tức chịu : “Ông... ông tiền là trở mặt quen ai, đúng là phúc hậu.”

Bí thư Ngưu bây giờ khác. Tập đoàn Cần Phong là chỗ dựa, là sự tự tin của ông, đến lưng cũng thẳng, cần sắc mặt khác.

“Nhìn ông kìa, tiền mà cũng vênh váo ? Nhà bản lĩnh thì tự trách , trách khác quá tài giỏi, đó là lý lẽ gì ?”

Lời khiến đều khó chịu: “Ông Ngưu, chúng em mà.”

Bí thư Ngưu toe toét gật đầu: “ , em ‘hữu nghị’ mà, gấp là gãy ngay.”

Mọi : “...”

Ninh Yên cúi đầu trộm. Mấy , lâu như mà vẫn chấp nhận hiện thực.

Ghen tị thì ích gì? Sao tự nghĩ cách mà phát triển .

Đến cả việc nhờ vả, cũng thái độ khiêm tốn một chút. Đằng mở miệng lời chua chát, ông mà chiều ông?

Một giọng đầy tức giận vang lên: “Cô cái gì?”

Là nhắm Ninh Yên, nhưng cô vờ như thấy, giơ đồng hồ lên xem: “Bí thư Ngưu, sắp đến giờ , chúng thôi.”

Bí thư Dương như đ.ấ.m khí, chẳng thèm để ý đến ông , khiến ông thẹn quá hóa giận, xông thẳng đến mặt Ninh Yên, hung hăng trừng mắt: “Này, đang chuyện với cô đấy, thấy ?”

“Ông đang chuyện với ?” Ninh Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Xin , tên. Cứ gọi là Ninh Yên, hoặc Ninh tổng đều .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-185.html.]

Nói về khoản đấu võ mồm, cô bao giờ ngán ai.

Bí thư Dương ôm một bụng tức giận: “Ha hả, Ninh tổng? Tưởng là cái thá gì ? Cuộc họp là bí thư chi bộ thôn, cô đến đây gì?”

Ông cố tình Ninh Yên bẽ mặt, nhưng đáng tiếc là ông chọn nhầm đối tượng. Ninh Yên vô cùng đáng yêu: “Chuyện , ông mà chất vấn bí thư Hầu . Anh  gọi đến, ?”

Chất vấn? Ai dám? Sắc mặt bí thư Dương hết xanh trắng. Ninh Yên tủm tỉm bồi thêm một dao: “Đi , hỏi giúp ông nhé.”

Cô dẫn đầu về phía , dáng nhỏ nhắn nhưng toát khí thế ngút trời.

Bí thư Dương cuống lên, vội vồ lấy tay bí thư Ngưu: “Ông Ngưu, ông mau quản xã viên nhà ông .”

Bí thư Ngưu lườm ông một cái. Ông còn lời Ninh Yên nữa là. “Tự ch·ết thì đừng kéo theo.”

Sức sát thương của Ninh Yên còn mạnh hơn ông gấp trăm . mắt mới chọc .

Bí thư Dương vội vã chạy , liền thấy Ninh Yên đang : “Bí thư Hầu, bí thư Dương của đội Bạch Vân đủ tư cách đến họp. cũng thấy ngại quá, là ngài gọi nhầm ? Nếu , về bây...?”

Mách lẻo ngay mặt mà hề kiêng dè.

Hầu Thần vẻ mặt phụng phịu của Ninh Yên, bí thư Dương đang mếu máo, khóe miệng giật giật: “ đích điểm danh, thể nhầm ? Tất cả thôi.”

Đây là vả mặt bí thư Dương ngay tại chỗ. Ông chỉ hận thể đập đầu tường.

Cuộc họp thảo luận về việc trồng cây cao lương ngọt năm tới. Giống sẽ mua từ đội Cần Phong, trồng bao nhiêu bán hết cho đội Cần Phong, hướng dẫn kỹ thuật miễn phí. Họ chỉ cần chăm chỉ trồng trọt là , cần lo lắng gì cả.

Đây vốn dĩ là một chuyện , nhưng các bí thư chi bộ đưa mắt , tất cả đều im lặng.

Hầu Thần thúc đẩy việc , cứ tưởng là xong, ai ngờ phản ứng của họ ngoài dự đoán. Anh liếc mắt một vòng, nhưng ai liếc trúng đều vội cúi đầu, dám thẳng.

Anh đành chỉ đích danh: “Bí thư Dương, ông suy nghĩ của xem nào.”

Bí thư Dương thầm kêu khổ trong lòng, mới đắc tội với , giờ ?

Ông đắn đo suy nghĩ, hít sâu một : “Bí thư Hầu, lẽ chúng nên ủng hộ quyết định của ngài, nhưng mà việc ... e là dân làng , vất vả, chẳng kiếm mấy đồng.”

Ông vòng vo, nhưng thực , câu cuối cùng mới là mấu chốt.

Hầu Thần kỳ quái ông , so với cái nghèo, vất vả một chút thì là gì?

“Theo dự tính, mỗi tấn thể kiếm 5 đồng, mỗi đội các ông trồng 500 tấn là vấn đề gì. Tiền ít .”

Lúc xuống các thôn, mấy lão già cứ than suốt, như nhà tang, khiến đành lòng.

Vậy mà bây giờ bắc cầu cho họ, chỉ cho một con đường sáng, họ chịu, đúng là bệnh.

Bí thư Dương lý lẽ: “Chúng bỏ bao nhiêu công sức, chút tiền mà đủ .”

Các bí thư thôn khác cũng hùa theo: “ thấy đáng, ít nhất cũng tăng gấp đôi.”

Ra là, trắng tăng giá.

Ninh Yên cạn lời. Đã đảm bảo đầu cho họ mà họ vẫn lòng tham đáy.

Hầu Thần nhíu mày: “Bí thư Ngưu, ông ?”

Bí thư Ngưu thầm c.h.ử.i thề trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn cố kiềm chế: “Một năm thu nhập ròng 2.500 đồng mà còn chê ít? Cả năm các ông quần quật, sổ sách dư nổi 2.500 ?”

Bí thư Dương ha hả: “Nói thế là đúng . Chúng trồng lương thực còn nộp thuế cho nhà nước, đó là nghĩa vụ. Còn việc trồng cao lương ngọt là thêm, so sánh ? Đây là thêm phiền phức cho dân làng chúng .”

Nói cứ như công . Bí thư Ngưu quá hiểu tính nết đám : “Thôi , các ông nghèo là đáng đời.”

Mọi đều vui, nhao nhao dậy chỉ trích: “Ông cái gì thế?”

Bí thư Ngưu chẳng sợ họ. Đám "nghèo rớt" hùa với cũng vô dụng. “Không bản lĩnh, quyết đoán, lười thích tính toán, tiền rơi tay các ông cũng giữ .”

Bí thư Dương tức điên lên, gầm lên: “Được lắm! Nếu ông , tất cả các đội chúng đều phản đối quyết định !”

, phản đối.”

cũng phản đối.”

Sắc mặt Hầu Thần khó coi. Anh cứ tưởng họ là những lão nông chân chất, hết lòng vì bà con, hóa nghĩ nhiều.

“Các ông...” Bí thư Ngưu cũng tức giận, đây là cái kiểu gì ? Định tập hợp để gây áp lực với họ ?

Một giọng lạnh lùng vang lên: “Các ông quyết định xong chứ?”

Là Ninh Yên, nãy giờ hề mở miệng. Lúc , cô đang lạnh lùng họ.

Bí thư Dương và mấy ông bạn già liếc , đồng loạt gật đầu: “ , quyết định .”

Họ chắc chắn rằng đội Cần Phong đang cần cao lương ngọt, nhất định cầu cạnh họ. Lúc nhân cơ hội điều kiện thì còn đợi đến bao giờ?

Phải xé một miếng thịt béo bở , mặt lợi ích, gì đến tình em?

Ninh Yên nhấp một ngụm , khóe miệng nhếch lên: “Vậy cũng . Chúng sẽ tìm xã Đại Lâm, xã Triều Dương, xã Ngũ Tinh, xã Tây Nam để bàn chuyện hợp tác. Huyện Hoành cả thảy mười xã, nghĩ thế nào cũng .”

Cô gạt thẳng những trong xã , nhảy khỏi cái vòng luẩn quẩn , hướng tầm đến những nơi xa hơn.

Mọi : “...”

Còn thể thế ? Không, thể , họ đều cùng một xã, thể kẻ phản bội?

Bọn họ vẫn kẹt trong tư duy cũ kỹ, cứng nhắc, còn Ninh Yên, mục tiêu của cô là cả nước, chứ một cái xã nhỏ bé.

Không Ninh Yên thể thiếu họ, mà là họ rõ hiện trạng.

“Vốn dĩ nghĩ, nên ưu tiên hợp tác với các đội trong cùng xã, dù cũng là hàng xóm láng giềng. các ông chủ động từ bỏ. Trâu uống nước thì thể ép đầu trâu, các ông yên tâm, tuyệt đối sẽ cưỡng ép.”

Nếu cô thông báo tìm xã khác hợp tác, là cô đúng, cả về tình lẫn lý đều .

đằng là do họ tự từ bỏ, cô mới quyết định tìm đối tác bên ngoài, thì chẳng gì để bắt bẻ cả. Ngay cả bí thư Hầu cũng thể gì.

Cô mỉm : “ nghĩ, các xã khác sẽ vô cùng cảm kích quyết định hôm nay của các ông. Chính các ông phát huy tinh thần cao thượng, nhường cơ hội cho họ. nhất định sẽ tuyên truyền mạnh mẽ việc giúp các ông.”

Từng chữ như dao, đ.â.m thẳng tim.

Mọi : “...”

Không, , chúng cần!

 

Loading...