Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 178:178

Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:58:56
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Về điểm , đều ý kiến, đồng loạt tỏ vẻ đồng ý. Con đường bê tông trong thôn cũng theo cách .

“Thứ tư, chúng dự định xây một tòa nhà trong thôn, nơi học tập cho bà con.”

Mọi ngơ ngác, học cái gì?

nếu Ninh Yên , thì họ sẽ lực ủng hộ, dù thì cô chắc chắn cũng là cho .

Hội nghị kết thúc, liền đồng loạt hành động, mổ lợn chuẩn tiệc cho cả làng.

Ninh Yên nhiệt tình mời thư ký Tôn ở cùng ăn bữa cỗ mổ lợn, nhưng thần sắc ông phức tạp.

“Đồng chí Ninh Yên, các cô lấy nhiều tiền ?”

Ông nhẩm tính, mười vạn thì thể nào .

Ninh Yên ngượng ngùng: “Dạ, vay ạ. Chúng cháu vay 20 vạn.”

Thư ký Tôn: “...”

Ông thấy hoa mắt: “Cô nữa xem.”

Ninh Yên vẻ mặt ngây thơ: “Vốn liếng của chúng cháu mỏng quá, chỉ thể tìm ngân hàng vay. Haizz, cứ nghĩ đến việc gánh món nợ lớn như là chúng cháu tối ngủ yên. vì bà con dân làng, chúng cháu đành hy sinh lợi ích cá nhân, gánh vác trách nhiệm lớn hơn.”

Thư ký Tôn chỉ mặt Ninh Yên, hồi lâu nên lời.

Ông coi như hiểu, đúng là một chiêu " đ.â.m lao thì theo lao". là độc thật.

“Đây là ‘bất ngờ vui’ cô cho đấy ?” Bất ngờ gì chứ, rõ ràng là kinh hãi.

Ninh Yên ngạc nhiên hỏi : “Việc sửa đường tính ? Chuyện thể báo cáo công tác mà.”

Thư ký Tôn thấy nhức răng, chuyện với cô nữa. Trực giác của ông đúng thật, cô quả nhiên một chuyện động trời.

Bữa cỗ ông cũng thèm ăn, ông cần yên tĩnh.

Ninh Yên và tiễn thư ký Tôn về. Ninh Xuân Hoa chút lo lắng: “Thư ký Tôn giận , bây giờ? Tuy ông sắp chuyển , nhưng cũng là lãnh đạo huyện.”

Lỡ ông gây khó dễ thì ?

“Không , ông sẽ nghĩ thông thôi.” Ninh Yên xua tay, một cách vô tư: “Đi, chúng ăn cỗ mổ lợn thôi.”

Tin tức thành lập Tập đoàn Cần Phong đăng báo, chỉ là một mẩu tin nhỏ bằng miếng đậu hũ, ở một góc khuất, nhưng đối với Ninh Yên, thế là đủ .

Việc sửa đường do bí thư Ngưu phụ trách, ông rành việc nhất, cần Ninh Yên bận tâm.

Việc tuyển thì do Ninh Xuân Hoa lo liệu.

Ninh Yên yên tâm lên thành phố tham dự đại hội khen thưởng chiến sĩ thi đua. Cô đến điểm tập trung ở ủy ban huyện, cùng xe khách nhỏ thành phố.

Ninh Yên lên xe, thấy hầu hết mặt. Cô một vòng, chẳng quen ai.

Những chiến sĩ thi đua khác xe cũng ngạc nhiên. Cô gái trẻ quá, da dẻ trắng nõn, tay vết chai, quần áo cũng mảnh vá, giống lao động chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-178178.html.]

Ha hả, chắc là con ông cháu cha cửa để lý lịch đây mà.

Mọi khinh bỉ nhất là loại hành vi , nên cố ý hoặc vô tình tẩy chay Ninh Yên, chuyện cũng rủ cô.

Ninh Yên thấy khó hiểu, cô đắc tội gì với họ ?

Thôi kệ, cô đơn giản là nép về phía , nhắm mắt dưỡng thần.

“Ninh Yên, đồng chí Ninh Yên của Tập đoàn Cần Phong đến ?”

“Có .” Ninh Yên giơ cao tay .

Là bí thư Mã, cán bộ phụ trách chuyến : “Lãnh đạo yêu cầu cô chuẩn một bài phát biểu.”

Toàn bộ xe đều sững sờ. Ninh Yên cũng kinh ngạc: “Để phát biểu ạ? Tư cách của đủ .”

Bí thư Mã : “Chúng chỉ thành tích. Cô tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ trong hai năm vực dậy kinh tế cả một vùng, đạt thành công rực rỡ. Lãnh đạo cô chia sẻ một chút kinh nghiệm thành công.”

Ra là . Ninh Yên đồng ý ngay: “Vâng ạ.”

Suốt quãng đường , cô cầm sổ tay bài phát biểu. Đây là sở trường của cô, bút lướt giấy xoèn xoẹt.

Đến thành phố, cô cũng xong, cất sổ tay túi xuống xe.

Thành phố rõ ràng náo nhiệt hơn nhiều, đường phố rộng rãi, sạch sẽ.

Họ sắp xếp ở nhà khách, hai một phòng. Bạn cùng phòng của Ninh Yên là một phụ nữ làn da ngăm đen, đôi mắt sáng ngời, mặc bộ quần áo vá víu.

Ninh Yên thấy mệt, ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi, nhưng đầu óc tỉnh táo vô cùng.

Khó khăn lắm mới lên thành phố một chuyến, nên ngoài dạo phố ? Nói đến, cô vẫn dùng hết phiếu kiều hối, gần đây Cửa hàng Hoa Kiều nào .

Bên tai truyền đến một giọng : “ là Kỷ Vĩnh Hồng, đội trưởng đội nữ dân quân. Còn cô?”

Thư Sách

Ninh Yên mở mắt, tò mò chằm chằm chị . Một nữ dân quân bằng xương bằng thịt: “ là Ninh Yên. Chị ăn đậu hũ Cần Phong bao giờ ? Đó là của nhà máy chúng đấy.”

ăn , vị tệ.” Kỷ Vĩnh Hồng nhíu mày cô: “ mà cô xuất hiện ở đây thì thích hợp lắm.”

“Có gì mà thích hợp?” Ninh Yên thấy bọn họ mới là kỳ quái, tụ tập với thèm chơi với cô, hừ.

Kỷ Vĩnh Hồng là thẳng tính: “Cô tuổi còn trẻ như , cần thiết vội vàng lý lịch. Làm vẫn nên sống thực tế một chút.”

Ninh Yên chợt hiểu . Cô gì, chỉ đưa cuốn sổ tay (bản thảo phát biểu) qua.

Kỷ Vĩnh Hồng mờ mịt, ý gì đây? Chị theo bản năng nhận lấy xem, và ngay lập tức thu hút.

“Đậu hũ Cần Phong là do một tay cô tạo ? Còn xây cả xưởng nước tương và xưởng đường? Khó tin quá. Thật sự nhà sắp xếp sẵn tương lai cho cô ? Cô trông trắng trẻo nõn nà, giống chút nào...”

Ninh Yên dở dở . Trông xinh nên giống lao động? Chỉ vì thôi ? Cô là lao động trí óc mà.

“Đậu hũ Cần Phong mới thành lập mấy năm nay, mà đến đội Cần Phong cũng hai năm , các mốc thời gian đều thể tra . Hơn nữa, những thứ nhà sắp xếp sẵn cũng . Thật thể giả, giả thể thật. Chị nghĩ các lãnh đạo đều ngốc cả ?”

thấm thía: “Đồng chí Kỷ, trông mặt mà bắt hình dong là đúng .”

Lời cô quá lý, Kỷ Vĩnh Hồng im lặng: “ xin cô.”

Có lẽ, đúng là chị nghĩ nhiều, oan uổng cho .

Ninh Yên : “Không . Nhìn thấy chị, nhớ đến một bài thơ: Súng trường năm thước hiên ngang / Nắng sớm thao trường rạng ánh đông / Gái trai Trung Quốc chí hiên ngang / Chẳng chuộng hồng trang chuộng võ trang.”

Mắt Kỷ Vĩnh Hồng sáng rực lên, như thể tìm thấy tri kỷ.

Loading...