Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:50:30
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên lái xe đến ngân hàng tỉnh, dùng hai chiếc xe tải thế chấp vay thêm mười vạn. Không hổ là ngân hàng tỉnh, đúng là hào phóng, duyệt vay chút do dự.
Chỉ điều, khoản vay mấy ngày nữa mới giải ngân.
Bí thư Ngưu xót tiền vui sướng, lúc thì , lúc rầu rĩ, cảm giác như sắp tâm thần p·hân l·iệt.
Ninh Yên thì ngược , cả sảng khoái. Đã lâu cô tiêu tiền thả ga như , thật .
“Bí thư Ngưu, chúng mua ti vi , đặt ở phòng họp để xem tin tức, nắm bắt thời sự.”
Ở huyện luôn thiếu hàng, cô vẫn mua ti vi nên cứ canh cánh trong lòng.
“Ti vi?” Bí thư Ngưu kìm kêu to, “Thứ đó đắt lắm, , tuyệt đối .”
Thư Sách
Ninh Yên bĩu môi: “Đến khoản tiền lớn như còn chi , cái ti vi thì gì là đắt .”
Nói cũng đúng, mấy trăm đồng so với chín vạn thì đúng là chẳng đáng là bao.
Bí thư Ngưu thấy cô hăng hái như , cũng nỡ cô mất hứng, đành đồng ý đến cửa hàng bách hóa xem thử. Dọc đường , ông thầm cầu nguyện là cửa hàng sẽ hết hàng.
Hiển nhiên, lời cầu nguyện của ông tác dụng. Cửa hàng bách hóa tỉnh chỉ còn đúng một chiếc ti vi đen trắng.
Ông thầm mừng rỡ: “Đi, chúng xem thứ khác.”
Ninh Yên , mà móc một xấp tiền: “Giúp thủ tục thanh toán .”
Vẫn còn một vạn tiền để cô tha hồ mua sắm cơ mà.
Bí thư Ngưu khỏi sốt ruột: “Ninh Yên!”
Ninh Yên lý lẽ đàng hoàng: “Ti vi màu mới hơn 900, ti vi đen trắng chỉ hơn bốn trăm thôi. Để bà con trong thôn hiểu thêm về thế giới bên ngoài, mở mang tầm mắt, chúng nhất định mua.”
Ninh Anh Kiệt cũng tán thành: “Ninh Yên lý, tầm của chúng đúng là còn hạn hẹp.”
Anh là tài xế xe tải, từng Nam về Bắc, cũng coi như trải sự đời, nhưng so với Ninh Yên, từ trong thành phố về, thì kém xa.
Đừng là Ninh Yên, ngay cả kiến thức của mấy đứa em cô cũng hơn bọn họ.
Nhà Ninh Yên một cái đài radio cũ, thể nhiều thứ. Thỉnh thoảng Ninh Yên gọi bọn họ cùng tin tức, phân tích tình hình. Cách giải thích sâu sắc của cô khiến cứng họng.
Bởi , cũng mua một cái đài, tự nhiều, ngẫm nghĩ nhiều, thể trở nên thông minh như Ninh Yên.
Còn dân làng thì gần như ai xa nhà, xa nhất cũng chỉ là lên huyện, thì mở mang tầm mắt ?
Nói , trụ sở đội cũng một cái đài, nhưng những khác thì . Không mua, mà là tem phiếu công nghiệp.
Bí thư Ngưu thuyết phục, ông khẽ thở dài. Thôi, việc Ninh Yên thì ai cản nổi.
Ninh Yên lôi một trăm tem phiếu công nghiệp mới mua chiếc ti vi đen trắng, tốn hơn bốn trăm đồng.
Bí thư Ngưu nãy còn đang xót tiền, lập tức "hồi máu" tinh thần, cầm chiếc ti vi ngắm nghía rời, lôi sách hướng dẫn nghiền ngẫm. Vẻ yêu thích lộ rõ mặt.
Ninh Yên sai , gì ai thích ti vi?
Ninh Yên nhờ chuyển ti vi lên xe tải, định dạo thêm một vòng nữa, nhưng bí thư Ngưu nhất quyết chịu rời khỏi chiếc ti vi: “Anh Kiệt, dạo với Ninh Yên , ở đây trông.”
Trông hệt như một ông thần giữ của.
Ninh Yên méo miệng: “Vậy , mua sắm đây.”
Bí thư Ngưu vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi mua ti vi, căn bản ý thức Ninh Yên định gì.
Rất nhanh, đồ đạc liên tục chuyển lên xe tải, bí thư Ngưu choáng váng.
Một chiếc xe đạp, một cái máy may, một chiếc đồng hồ, năm cái đài radio xách tay, năm cái đồng hồ để bàn, và đủ thứ lặt vặt khác.
“Ninh Yên, cô mua nhiều đồ thế? Tiền tiêu tiết kiệm chứ, chúng kiếm tiền dễ dàng ? Hả? Chúng hận thể bẻ một đồng đôi, cô thì , vung tay một loáng là hết sạch.”
Những như họ chút tiền đều nỡ tiêu, để dành, phòng khi bất trắc.
Ninh Yên thì khác, tiêu tiền như nước.
Ninh Anh Kiệt xách đồ giúp cô mà ánh mắt đờ đẫn. Phụ nữ một khi nổi cơn mua sắm thì thật điên cuồng. Cảm giác tiền là tiền, mà là giấy vụn, thật sự quá sốc.
Nếu ngày cũng tiêu tiền như , ch·ết cũng cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-175.html.]
Ninh Yên đầy lý lẽ: “Đại hội thành lập tập đoàn và đại hội khen thưởng của chúng cần dùng mà. Không long trọng một chút, thể hiện thực lực hùng hậu của tập đoàn? Làm bồi dưỡng tinh thần đoàn kết của công nhân viên chức?”
“Thật thế cũng chẳng là gì. Người ở nhà máy ô tô còn tùy tiện mua cả đống sản phẩm đậu nành về phúc lợi, lễ tết gì cũng chơi sang. Chúng là đầu tiên tổ chức sự kiện trọng đại thế , đương nhiên chúc mừng cho trò.”
Hai đàn ông , nên lời.
Ninh Yên vẫn tiêu : “ còn đến xưởng chế biến thịt đặt hai con lợn, để bà con ăn uống một bữa cho no nê.”
Bí thư Ngưu ôm ngực, cảm thấy huyết áp tăng vọt: “Cô đây là tiêu cho hết tiền thì thoải mái đúng ?”
Đồ phá gia chi tử! Lần tuyệt đối thể để cô giữ tiền, đúng, tem phiếu công nghiệp cũng thể để cô động .
Ninh Yên mặt đỏ tim run, lý lẽ tuôn ào ào: “Đại hội thành lập cả đời chỉ một , đương nhiên lưu một dấu mốc rực rỡ. Nhiều năm , khi chúng trở thành top 100 doanh nghiệp thế giới, những chuyện nhất định sẽ thú vị, còn thể ghi lịch sử của tập đoàn.”
Cô lý lẽ hết tràng đến tràng khác, khiến cũng chóng mặt.
Bí thư Ngưu một nữa thuyết phục, dù ông vẫn xót tiền đến hít hà.
“ cũng mong top 100 thế giới, chỉ cần top 100 cả nước là vui lắm .”
Ninh Yên gật đầu: “Sẽ mà, tên của ông và đều sẽ ghi sử sách của tập đoàn.”
Mắt bí thư Ngưu sáng rực lên. Ông vất vả như vì lợi, mà chính là vì cái danh.
Đến khi ông nghỉ hưu, cũng sẽ : "Bí thư Ngưu từng vì chúng mà đổ mồ hôi, bán sức lao động, ông là một cán bộ ."
Chẳng cầu xin gì, đó là thánh nhân .
Ninh Anh Kiệt trơ mắt bí thư Ngưu từ chỗ nổi giận đùng đùng, đến xót tiền, đến hừng hực khí thế, lòng đầy khát khao, nhịn mà bật .
Bảo Ninh Yên đè cho bẹp dí.
Khi họ lái hai chiếc xe tải lớn trở về đội sản xuất, cả thôn đều náo động, đổ xô vây xem.
Ai nấy đều kích động như trẩy hội. A a a, đội xe tải lớn, mà còn là hai chiếc!
Chỉ một chiếc thôi thấy thể tưởng tượng nổi, huống hồ cú sốc khi thấy hai chiếc xe tải cùng lúc là quá lớn.
Người lớn trẻ con hưng phấn sờ lên xe, nhao nhao: “Anh Kiệt, thể chở bọn một vòng ?”
“ quyết , hỏi Ninh Yên .”
Ninh Yên từ cabin nhảy xuống, vội vàng dạt nhường đường: “Tránh một chút.”
Ninh Yên vòng thùng xe , kéo tấm bạt . Chỉ thấy bí thư Ngưu đang một đống đệm lót, hai tay ôm khư khư một chiếc ti vi. Phía ông là cả một đống đồ.
Cảnh tượng tác động quá lớn đến , Ninh Xuân Hoa mà trợn tròn mắt: “Cái ti vi của nhà ai ?”
“Của tập thể.” Ninh Yên : “Sẽ đặt ở trụ sở đội, buổi tối thể đó xem tin tức.”
Đây là chiếc ti vi đầu tiên, cũng là những chiếc xe tải đầu tiên của thôn họ.
Dân làng đầu tiên ý thức rõ ràng rằng: Thôn giàu thật ! Trước đây bao giờ cảm giác rõ rệt đến .
Buổi tối còn xem ti vi! Ôi trời ơi, đây lẽ là đầu tiên trong cả xã mất.
Mọi tự hào kể xiết.
Ninh Yên cất cao giọng: “Bác Xuân Hoa, bác tìm vài dọn đồ xe xuống .”
Nhìn từng món đồ dọn xuống xe, càng ngày càng nhiều chạy đến vây xem, nội tâm họ chấn động dữ dội.
“Trời ơi, đây là cái gì?”
Ninh Yên khúc khích vẻ mặt hăng hái của : “Là phần thưởng cho đại hội khen thưởng ngày mai đấy. Mọi chuẩn tinh thần nhận thưởng ?”
“Là phần thưởng! Nhiều quá ! A a a!” Cả hiện trường vỡ òa, tiếng hoan hô kích động vang lên hết đợt đến đợt khác.
Ninh Yên nhướng mày, mỉm hài lòng.