Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:31:43
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư ký Tôn mất cả buổi sáng mới duyệt xong đống văn kiện. Ông cầm chén lên uống một ngụm thì bí thư Hoàng mang thêm mấy tập tài liệu nữa bước .
“Đây là báo cáo xin phép hợp nhất mấy nhà máy của đội Cần Phong thành Tập đoàn Cần Phong ạ.”
Thư ký Tôn sững , ông cầm lấy bản báo cáo xem kỹ.
Ánh mắt ông dừng cái tên Ninh Yên, trầm tư hồi lâu hỏi: “Cậu Hoàng , thấy Ninh Yên là như thế nào?”
Bí thư Hoàng tỏ bình thản. Chuyện liên quan đến lợi ích của , nên thể bình thản đ.á.n.h giá đôi chút: “Thông minh hơn bình thường, năng lực hơn bình thường.”
Sự đổi của đội Cần Phong chứng minh năng lực của Ninh Yên. So với dân làng bình thường, cô mạnh hơn, coi là nổi bật ở Cần Phong.
Đương nhiên, bí thư Hoàng là từng trải, cũng thấy cô lợi hại đến mức nào.
Thông minh lanh lợi thì , cũng tiềm năng nhất định, nhưng chỉ đến mà thôi.
Nếu đặt lên tầm huyện, cô căn bản cửa xếp hạng.
Thư ký Tôn khẽ gõ mặt bàn: “Cậu nghĩ việc đột ngột hợp nhất thành tập đoàn ngay lúc thâm ý gì ?”
Ông sắp rời , bên liền lập tức động thái . Ông thể nghĩ nhiều.
Bí thư Hoàng nghĩ sâu xa: “Chắc là do yêu cầu nghiệp vụ thôi. Chỉ là đám cán bộ đội Cần Phong quá nuông chiều cô , để cô tổng giám đốc tập đoàn. Tuổi còn quá nhỏ, e là gánh vác nổi.”
Anh còn một câu : cảm thấy Ninh Yên tham vọng quyền lực quá lớn, hề khiêm tốn, tuổi còn trẻ chèn ép các đồng chí lớn tuổi xuống.
Thư ký Tôn cầm chén uống thêm ngụm nữa, ký tên lên văn kiện, phê duyệt thông qua.
“Cứ duyệt cho họ , coi như là giúp họ đoạn đường cuối cùng.”
Bất kể họ đang nghĩ gì, việc ông thể chính là tác thành cho họ.
“Vâng ạ.” Bí thư Hoàng cũng sắp thăng chức và rời cùng thư ký Tôn, nên thư ký Tôn , .
Ninh Yên nhận tin, liền dẫn bí thư chi bộ thôn đến ngân hàng. Cô dùng danh nghĩa tập đoàn để vay mười lăm vạn, nhưng ngân hàng chỉ đồng ý cho vay mười vạn. Dù cũng đành chịu, mười vạn thì mười vạn.
Lúc khỏi ngân hàng, chân bí thư chi bộ thôn mềm nhũn. Mười vạn đấy! Cả đời ông cũng kiếm nhiều tiền như .
“Ninh Yên, nếu lỡ trả thì ? Nhà xưởng sẽ tịch thu ?”
Ninh Anh Kiệt cùng, mặt cũng trắng bệch, trông vẻ dọa cho hết hồn.
“Sao trả ?” Ninh Yên tủm tỉm: “Chúng cứ mười ngày quyết toán một , dòng tiền sẽ đứt gãy .”
“ mà...” Bí thư chi bộ thôn cứ nghĩ đến tiền lãi là thấy áp lực.
“Không nhưng nhị gì cả, bây giờ chúng mua xe tải.” Ninh Yên là , chậm trễ một phút, tác phong vô cùng dứt khoát.
Bí thư chi bộ thôn sắp sụp đổ, tiền còn kịp cầm nóng tay: “Chúng mua một chiếc thôi, chừng tiền đủ tiêu .”
“Mua xe tải xong, chúng thể lấy xe tải vay tiếp.”
Bí thư chi bộ thôn: “...”
Tại nhà máy ô tô tỉnh, Ninh Yên đường hoàng cầm giấy giới thiệu tới: “ là Ninh Yên, tổng giám đốc Tập đoàn Cần Phong, gặp lãnh đạo của các .”
Người bảo vệ sững sờ, theo bản năng cô hai , hai đàn ông cô. “Cô nhầm đấy chứ?”
Cô còn quá trẻ, sức thuyết phục.
Ninh Yên quen với kiểu ánh mắt nghi ngờ , cô càng tỏ thản nhiên: “Đây là bí thư Ngưu của Tập đoàn Cần Phong chúng . Chúng đặc biệt đến đây để mua xe tải.”
Bí thư Ngưu mỉm với bảo vệ. Người bảo vệ thầm nghĩ, thế mới giống chủ sự chứ.
Người bảo vệ thông báo, một lát , một đàn ông bước , tự giới thiệu: “ là bí thư Vương, phó giám đốc Tằng mời các vị văn phòng.”
Ninh Yên thản nhiên thăm dò: “Phó giám đốc Tằng phụ trách mảng kinh doanh ạ? Chúng chuyện với ông là , cần gặp giám đốc ?”
“Giám đốc của chúng đang bận.” Bí thư Vương tỏ lạnh nhạt với cô, ngược , nhiệt tình với bí thư Ngưu. “Bí thư Ngưu, ông ông ở đội Cần Phong, Vĩnh Ninh, Hoành Huyện ? Các ông chạy tới đây mua xe tải gì?”
Ninh Yên thấy hết, khóe miệng nhếch lên. Cô tuổi quá nhỏ, là phụ nữ, trong mắt những chẳng là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-173.html.]
Bí thư Ngưu chút tự nhiên. Ninh Yên hiệu bằng mắt, bảo ông chủ trì buổi chuyện . Ông đành căng tiếp chuyện với bí thư Vương.
Bí thư Ngưu tuy cũng là từng trải, từng tự ngoài tìm mối ăn, nhưng kiểu như phó giám đốc Tằng, ông bất giác yếu thế vài phần.
Phó giám đốc một nhà máy quốc doanh lớn của tỉnh địa vị cao, cấp bậc cũng cao, trong khi bí thư Ngưu chỉ là bí thư chi bộ của một thôn cơ sở. Địa vị hai chênh lệch quá lớn.
Vì , khi hai chuyện, bí thư Ngưu rõ ràng tỏ câu nệ, thoải mái.
Còn phó giám đốc Tằng thì vẻ cao, chuyện với thái độ bề : “Bí thư Ngưu, mua xe tải ở chỗ chúng đều đặt , ít nhất là hai tháng.”
Bí thư Ngưu trợn tròn mắt: “Hả? Nghĩa là hai tháng nữa mới lấy xe?”
Nửa tháng nữa là đổi lãnh đạo , mua xe tải lúc đó mới xong.
Phó giám đốc Tằng xua tay: “Chúng còn xem tình hình cụ thể, hai tháng là nhanh nhất. Nếu vấn đề gì, Vương sẽ đưa ông ký hợp đồng.”
“Việc ...” Bí thư Ngưu theo bản năng về phía Ninh Yên.
Ninh Yên thầm thở dài, cô dậy: “Các ông còn báo giá, bao nhiêu tiền một chiếc? Kiểu nào? Mấy tấn? Những thứ đó đều bàn ? Đây giống thái độ hợp tác nghiêm túc.”
Phó giám đốc Tằng nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Những cái đó Vương sẽ cụ thể với các vị, còn việc.”
Ông coi thường việc đối thoại với Ninh Yên. Cô cũng tức giận. Bây giờ là thị trường của bán, nhà máy ô tô là đơn vị trọng điểm, địa vị cao.
“Chúng cũng việc, ai cũng bận cả. Vậy nhanh gọn , chúng đến đây với đầy thành ý. Dù các ông qua loa đến mấy, cũng dành cho chúng hai phút chứ.”
Cô thẳng bí thư Vương: “Phiền dùng hai phút giới thiệu sản phẩm.”
Khi cô nghiêm mặt, tự nhiên toát một khí thế "uy nghiêm mà cần tức giận". Bí thư Vương bất giác báo giá: “Loại xe tải 4 tấn Tỉnh Hắc (Tỉnh Hắc bài) HS03B... giá năm vạn. Loại 5 tấn... năm vạn rưỡi.”
Phó giám đốc Tằng liếc một cái, vội cúi đầu.
Ninh Yên giá cả cả nước lúc đều xấp xỉ , cái giá chắc chắn vấn đề. Cô bao giờ đ.á.n.h trận mà chuẩn . Cô sớm hỏi Ninh Anh Kiệt, từng ở đội vận tải.
Ninh Anh Kiệt nắm rõ sản phẩm của các nhà máy như lòng bàn tay, cũng giá nhập xe tải của đội vận tải. Sắc mặt cũng trở nên khó coi. Giá xe 4 tấn đều là bốn vạn rưỡi, tại ở đây báo năm vạn? Đây là " mặt báo giá thách"?
Ninh Yên thản nhiên : “Đắt quá. Xe tải 4 tấn của nhà máy ô tô tỉnh H chỉ giá bốn vạn rưỡi. Cùng là xe tải, chênh lệch 5.000?”
Bí thư Vương lúc mới nhận Ninh Yên áp chế, mặt hết xanh trắng: “Bí thư Ngưu, ông dắt một đứa ‘trẻ trâu’ như ngoài? Có dìu dắt con cháu thì cũng dạy dỗ ở nhà xong chứ.”
“Nếu , chúng phiền nữa.” Ninh Yên khẽ gật đầu với phó giám đốc Tằng: “Đi thôi, chúng sang tỉnh H mua. Lúc về cũng kể cho , nhà máy ô tô tỉnh ăn .”
Cô , bí thư Ngưu và Ninh Anh Kiệt lập tức theo , chút do dự.
Bí thư Vương mặt tái , thật ?
“Khoan .” Phó giám đốc Tằng gọi họ : “Chưa hỏi tên vị nữ đồng chí .”
Ông coi như , hai đàn ông đều răm rắp theo cô gái trẻ.
Ninh Yên đầu : “Ninh Yên, tổng giám đốc Tập đoàn Cần Phong. Tuy đến nhà máy của các vị, nhưng với chủ tịch công đoàn của Nhà máy Dược Tín Nhân và mấy xưởng dệt trong tỉnh. Đậu hũ, nước tương và đường trắng Cần Phong ở Hợp tác xã Cung Tiêu tỉnh đều do tập đoàn chúng cung cấp.”
Cô sang bí thư Ngưu: “ , tại chúng giao dịch gì với nhà máy nhỉ?”
Bí thư Ngưu việc với cô đủ lâu để hiểu ý, lập tức tiếp lời: “Chúng từng đến , nhưng họ ép giá của quá thấp, nên đàm phán thành công.”
Thư Sách
Ninh Yên vỡ lẽ: “A, nhớ . Người phụ trách nhà ăn của họ còn đòi chiết khấu, ăn chặn quá đáng.”
Phó giám đốc Tằng: “...”
Bí thư Vương: “...”
Phó giám đốc Tằng thực sự việc , nó thuộc phạm vi quản lý của ông . Ông thấy đau đầu: “Tổng giám đốc Ninh...”
Ninh Yên ngọt ngào hơn bất cứ ai, cứ như đ.â.m d.a.o lưng khác là : “Gọi là Ninh tổng .”