Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-11-02 14:16:47
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên nhẹ nhàng ôm Nghiêm Lẫm, áy náy : “Em còn việc, về .”
Nghiêm Lẫm thất vọng, nhưng đây là do chính chọn một phụ nữ của sự nghiệp, chứ kiểu phụ nữ truyền thống “lấy chồng trời”.
Anh xoa trán cô: “Đừng vội, dù xảy chuyện gì, đều ở phía em.”
Ninh Yên cần giúp gì, chỉ cần lưng cô, đó là một niềm an ủi lớn lao.
“Chờ chúng đều rảnh rỗi, chơi mấy ngày.”
Ánh mắt Nghiêm Lẫm sáng lên: “Đi thủ đô chơi , thuận tiện thăm ông nội .”
Rõ ràng là đưa Ninh Yên về mắt gia đình, nhưng là “thuận tiện”, vì gây áp lực cho cô. Sự chu đáo của khiến lòng Ninh Yên ấm áp: “Được ạ.”
Ninh Yên về đến xưởng, việc đầu tiên là triệu tập cán bộ thôn họp, thông báo tình hình.
Các cán bộ thôn tin đổi lãnh đạo thì ngơ ngác, phản ứng còn chậm, ý thức vấn đề. bí thư chi bộ thôn và đội trưởng hiểu , hai .
Ninh Yên nhắc nhở: “Đổi lãnh đạo, tình huống nhất là thứ giữ nguyên hiện trạng.”
“ cũng khả năng, họ sẽ nhúng tay nhà máy của chúng , đến cướp công, bằng tín của họ.”
Nghe đến đây, đều vui. Cuộc sống chỉ mới bắt đầu.
“Đây là xưởng của thôn chúng , chúng thể tự chủ mà.”
Ninh Yên thản nhiên : “Người bảo cử một đến phối hợp công tác, phụ trách đầu mối liên lạc với các cơ quan chính quyền, chúng thể từ chối ?”
Không thể, còn cảm ơn cấp “quan tâm”. Nếu mưa gió, bọn họ cũng nhịn.
Vốn còn đang nghĩ đại công cáo thành, thể đống công lao mà sống an , nhưng lúc , ý thức khủng hoảng trỗi dậy.
Ninh Yên b·iểu t·ình của , tiếp: “Người bảo nâng cấp chúng , từ xưởng của thôn thành xưởng quốc doanh của xã, chúng từ chối ?”
C.h.ế.t tiệt, chiêu càng cao tay, thuận lý thành chương đá văng tầng lớp quản lý là cán bộ thôn, dễ dàng cướp mất nhà máy.
Đến lúc đó, liệu các công nhân viên chức còn yên ở nhà máy ? Khó lắm.
Ninh Yên thở dài: “Đến lúc đó, chúng sẽ còn tiếng , chỉ thể trơ mắt khác phá nát tâm huyết của .”
Mọi tưởng tượng đến cảnh tượng đó, khỏi sốt ruột: “Chúng thể chờ ch·ết, nghĩ cách thôi.”
“Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của , lẽ chuyện tệ đến .” Ninh Yên cố ý : “Hay là, chúng đ.á.n.h cược lương tâm của vị ?”
Bí thư chi bộ thôn méo miệng. Cô gái đẩy thế căng thẳng, dùng chiêu lùi tiến.
cô sai, ông cũng đặt vận mệnh của tay khác.
“Đánh cược? Vận mệnh của mấy trăm con chúng mà dựa lương tâm của khác ? Chúng cược nổi! Nhà máy là tâm huyết của chúng , là mạch m.á.u của đội sản xuất .”
Ninh Xuân Hoa càng quá khứ: “Cho dù chút lương tâm, kế tiếp thì ? Chưa đến chuyện lương tâm, chỉ cần tư tưởng hợp thôi cũng đủ mệt .”
Trước đây, họ tự phát triển, từng bước đến ngày hôm nay. Khi còn nhỏ lẻ thì ai để ý, tự nhiên ai nhúng tay. bâyNDAY, họ quy mô nhất định, thậm chí còn nổi bật hơn các xưởng quốc doanh khác trong xã, thu hút vô ánh mắt dòm ngó.
Các nơi đều đang rục rịch cả .
Bí thư chi bộ thôn phiền lòng: “Đồng chí Tiểu Ninh, lúc cô ở đây, đội trưởng và bí thư chi bộ các đội khác đều kéo đến, chia một miếng bánh.”
“Họ còn mặt dày là ‘giúp đỡ’ chúng .”
Không chỉ xin suất xưởng, họ còn lấy danh nghĩa quản lý dân làng của để đòi đưa tầng lớp quản lý. Thật hổ, lý do trơ trẽn như mà cũng .
“Chúng từ chối, nhưng họ cứ quấy rối mãi cũng là cách.”
Ninh Yên ngờ vắng một thời gian mà xảy nhiều chuyện như , bảo họ vội vàng gọi cô về.
“Họ kiếm chác gì từ tay chúng , nên sẽ lên xã, lên huyện quấy nhiễu, để cấp gây áp lực.”
Sắc mặt các cán bộ thôn đều . là thù trong giặc ngoài.
“Vậy bây giờ? Đồng chí Tiểu Ninh, cô nhiều ý kiến nhất, cô nhanh .”
Ninh Yên bưng chén uống một ngụm: “Phải giữ vững tính độc lập, nâng cao thực lực bản , và đoàn kết như một sợi dây thừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-171.html.]
“Trước mắt, chúng hợp nhất tài nguyên, thành lập Tập đoàn Cần Phong. Dưới tập đoàn sẽ ba mảng: Đậu hũ Cần Phong, Nước tương Cần Phong, và Xưởng đường Cần Phong. Đưa cả ba nhà máy phạm vi quản lý thống nhất, tạo thành một quy mô nhất định.”
Trước là hoạt động riêng rẽ nhưng chung mục tiêu, bây giờ quản lý tập trung.
Cô vốn định phát triển từ từ, chờ đợi thời cơ, nhưng rõ ràng, kế hoạch theo kịp biến hóa.
Cả phòng họp im lặng. Bí thư chi bộ thôn là đầu tiên lên tiếng: “ bỏ phiếu tán thành, và đề cử đồng chí Ninh Yên đảm nhiệm chức tổng giám đốc.”
Thế cục chỉ Ninh Yên mới giải quyết . Ông lớn tuổi, đầu óc theo kịp, tư tưởng cũng xơ cứng, thua xa Ninh Yên.
Năng lực của Ninh Yên sớm nhất trí công nhận, tất cả đều giơ tay tán thành.
Cứ như , Ninh Yên từ trong bóng tối thuận lý thành chương bước ánh sáng, trở thành nắm quyền của Tập đoàn Cần Phong.
Bí thư chi bộ thôn (họ Ngưu) trở thành bí thư đảng ủy của tập đoàn, Ninh Xuân Hoa phó tổng giám đốc.
Kế toán trưởng Trương Học Văn trở thành giám đốc tài chính tập đoàn. Thanh niên trí thức Diệp Hưng Học năng lực kinh doanh nổi bật, phá lệ đề bạt giám đốc kinh doanh.
Các cán bộ thôn khác đảm nhiệm các vị trí ủy viên tuyên truyền, chủ tịch công đoàn, và trưởng phòng hậu cần.
Ninh Yên tiếp tục kiêm nhiệm chức giám đốc xưởng đường, bí thư Ngưu kiêm giám đốc xưởng đậu hũ, và Ninh Xuân Hoa kiêm giám đốc xưởng nước tương.
Ninh Yên tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên: “Đại hội thành lập tập đoàn kiêm đại hội khen thưởng sẽ tổ chức Chủ nhật, thể công nhân viên chức đều tham gia. Việc giao cho phòng hậu cần phụ trách.”
“Được.”
Ninh Yên đấy ban hành từng mệnh lệnh: “Quyết nghị ngày hôm nay dán thông báo ở cổng các xưởng. Ủy viên tuyên truyền phụ trách việc .”
“Được.”
Ninh Yên về phía giám đốc tài chính: “Giám đốc Trương, hợp nhất sổ sách của các xưởng mang đến văn phòng cho .”
“Được.”
Nhìn cách sắp xếp trật tự của cô, lòng dần định trở .
Cuộc họp cuối cùng cũng tan. Ninh Yên thở phào một , chỉ về nhà ngủ một giấc thật ngon. Cô ngoài cửa sổ, trời tối từ lâu.
Cửa văn phòng đẩy , mấy em Ninh Nhị chạy : “Chị hai, cuối cùng chị cũng về, em nhớ chị quá. Sao chị về họp? Không nghỉ ngơi ?”
Ninh Yên cũng nghỉ lắm, nhưng bao nhiêu việc đang chờ cô xử lý. Cô xoa đầu từng đứa một, quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây.
“À đúng , Tiểu Nhị, em sẽ chính thức tiếp nhận công việc của , thử việc một năm, chờ em nghiệp cấp ba là thể biên chế chính thức.”
Dương Liễu thăm , công việc của bà liền do Ninh Nhị đảm nhận. Cậu quen việc, nên cũng áp lực gì.
sắc mặt Ninh Nhị lắm: “Chị hai, thật sự về nữa ạ?”
Thư Sách
Nói là thăm , kết quả luôn về. Sao như ? Quá đột ngột, khiến bọn họ kịp trở tay.
“ , bố ở cùng thể chăm sóc lẫn , chúng cũng yên tâm.” Ninh Yên còn sức mà lo mấy chuyện : “Tam Nhi, em thu dọn đồ đạc của gửi qua cho . Sau mỗi tháng đúng giờ gửi hai mươi đồng và phiếu lương thực qua. Sữa bột và các sản phẩm từ đậu nành vẫn tiếp tục gửi. Việc giao cho em, tiền thì chị đưa.”
Ninh Miểu rõ ràng là chấp nhận , là , đây chẳng là vứt bỏ bọn họ ?
Cô bé hờn dỗi: “Mẹ lương ? Bao ăn bao ở, cần dùng tiền.”
Ninh Yên cô bé đang khó chịu trong lòng, bèn kiên nhẫn giải thích: “Ngày thường đồ ăn mặn , thức ăn ở đó đủ chất, cho sức khỏe. Ở nơi đó, thêm chút tiền bên vẫn hơn.”
Lỡ chuyện gì, bọn họ ở xa cũng giúp , tiền trong tay sẽ thêm đường lo liệu. Còn mấy đứa trẻ nhà họ Ninh, ở đội Cần Phong họ hàng bạn bè, nhà cao cửa rộng, thịt cá để ăn.
Ninh Yên nhẹ giọng trấn an: “Có chị ở đây , điều đó chứng tỏ bố tin tưởng chị.”
Cô là trẻ con thật, nhưng mấy đứa em nhà họ Ninh đều thành niên, vẫn ở độ tuổi cần cha che chở.
Ninh Miểu mếu máo, trong lòng buồn, hai em Ninh Nhị cũng chẳng khá hơn.
Công việc của Ninh Yên vô cùng bận rộn, còn sức lo chuyện nhà cửa. “Tiểu Nhị, mỗi tháng chị sẽ đưa em mười đồng, em phụ trách chi tiêu trong nhà, lo cả chuyện đối nội đối ngoại. Em quản lý nhà nhé.”