Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:15:13
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu, chính quyền sắp xếp một suất công việc, nhưng nhà họ Phương già, trẻ nhỏ, tàn tật, chỉ Thẩm Lan là thích hợp nhất.
Tuy nhiên, họ hàng nhà họ Phương kiên quyết cho phép một "ngoại tộc" (mang họ khác) nhận suất đó. Họ cho rằng Thẩm Lan còn trẻ, sớm muộn gì cũng tái giá, đến lúc đó công việc sẽ còn thuộc về nhà họ Phương nữa.
Sau vài phen tranh chấp, suất công việc đó rơi tay họ hàng nhà họ Phương. Họ đưa cho nhà chồng Thẩm Lan 300 đồng, xem như là mua .
Xét về lý, cách cũng coi như hợp tình hợp lý, ngoài cũng khó bắt bẻ gì, nên chính quyền địa phương cũng can thiệp sâu.
dù thế nào, nhà chồng Thẩm Lan và họ hàng nảy sinh mâu thuẫn, còn vui vẻ như .
Nhà họ Phương tuy chút tiền, nhưng con cháu đông, lao động chính, gánh vác nổi gia đình, nên đành sống khép .
lúc , nhà đẻ của Thẩm Lan chạy tới khuyên cô tái giá. Họ tìm sẵn đám thứ hai, nhận cả lễ hỏi . Đối phương là một gã què, đ·ánh ch·ết vợ . Thẩm Lan thà ch·ết cũng chịu gả cho một như .
Nhà họ Thẩm bán con gái thêm nữa, ngày nào cũng dẫn tới gây sự. Người nhà họ Phương vốn hiền lành, đàn ông khỏe mạnh, bản cũng yếu thế, chống nhà họ Thẩm.
Sau , chuyện ầm ĩ đến mức thể chịu nổi, nhà họ Phương đành bảo cô bế con đến đơn vị bộ đội lánh nạn một thời gian.
Nghe đến đây, sắc mặt Nghiêm Lẫm trở nên khó coi: “Sao chị báo cáo lên chính quyền địa phương?”
Thẩm Lan sớm mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, áp lực quá lớn khiến tóc rụng từng mảng lớn: “ báo , nhưng họ chỉ xử lý nhất thời.”
Mỗi nhà họ Thẩm đều nhận sai mặt cán bộ, nhưng đó vẫn chứng nào tật nấy. Tổng thể bắt họ tù , thì còn thế nào?
Ninh Yên nhíu mày. Ở nông thôn, ý thức pháp luật của dân còn yếu, chuyện kéo bè kéo phái đ.á.n.h để tranh giành nguồn nước vẫn thường xuyên xảy , cũng thấy ai bắt giam.
Trong mắt một bậc cha , con cái là do sinh , là vật sở hữu của , đối xử thế nào cũng . Với những cố chấp như , lý lẽ thể thông .
“Thay đổi môi trường sống cũng . Hay là chị về thẳng đội Cần Phong với em ? Đồng chí Thẩm Lan, chị thấy ?”
Thẩm Lan vô cùng mệt mỏi, gần như sắp gục ngã, nhưng cô dám ngủ, cứ ôm chặt đứa con trong lòng: “ theo sự sắp xếp của lãnh đạo.”
Cô tin tưởng bộ đội, cũng tin tưởng cô gái bụng cho cô thức ăn tàu hỏa.
Nghiêm Lẫm nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng đúng, bên chỗ em sẽ tiện hơn.”
Thư Sách
Ninh Yên khuôn mặt tiều tụy của Thẩm Lan, nỡ lòng: “Đưa con cho em bế hộ, chị chợp mắt một lát .”
Thẩm Lan tàu mấy ngày, dắt theo con nhỏ nên gần như ngủ, cơ thể và tinh thần đều kiệt quệ. cô dám buông con .
“ còn cố .”
Đối với cô, đứa con chính là mạng sống, là duy nhất còn .
Ninh Yên cũng khuyên nhiều, cô nhẹ giọng hỏi: “Chị chữ ? Có việc gì nhất? Để em còn sắp xếp công việc.”
Thẩm Lan mím chặt môi, chút rụt rè: “... chỉ học hết lớp một, nhiều chữ, nhưng việc nhà, đồng áng gì cũng .”
Con gái nông thôn từ nhỏ việc nhà, chăm sóc em, lớn lên thì gả chồng để đổi lấy một khoản tiền sính lễ, đa phần đều như .
Ninh Yên thầm tính toán: “Vậy tạm sắp xếp chị nhà ăn, bao ăn ở, lương 20 đồng một tháng. Đợi thành nhân viên chính thức, lương sẽ tăng lên.”
Thẩm Lan vô cùng kinh ngạc và vui sướng, khuôn mặt đờ đẫn nở một nụ : “Cảm ơn giám đốc Ninh.”
20 đồng đủ nuôi sống hai con, chỗ ăn chỗ ở, còn thể tiết kiệm một ít của hồi môn cho con. Cô trông mong gì ở nhà chồng, chỉ hy vọng thể dựa sức nuôi lớn con. Đây là giọt m.á.u duy nhất của Nhất Quân.
Ninh Yên cuối cùng nhịn hỏi: “ thể hỏi một chút, lúc hai con chị mang theo ít lương thực ? Theo lý thì nhà họ Phương đang mấy trăm đồng trong tay mà.”
Ánh mắt Thẩm Lan tối sầm : “Họ hàng, bạn bè cứ đến vay tiền suốt, cho thì , nên nhà chồng đem hết tiền trợ cấp gửi tiết kiệm . Trong nhà chỉ còn ngũ cốc thô, gạo ngon để nấu cháo cho con cũng ăn hết .”
Ninh Yên: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-169.html.]
Không thể giữ chút tiền mua gạo ? Tại gửi tiết kiệm hết? E là chuyện gì khác uẩn khúc bên trong.
Thôi, thì thôi .
Một cơn buồn ngủ ập đến, Ninh Yên ngáp một cái, dựa cửa xe ngủ . Lúc cô tỉnh thì đến đội Cần Phong.
Ninh Yên kéo cửa sổ xe xuống, nhiệt tình chào hỏi . Bảo vệ xưởng đường thấy là cô liền cho xe qua ngay.
Ninh Yên đích đưa Thẩm Lan đến ký túc xá, ở dãy nhà cuối cùng khu xưởng. Nơi đều là vợ quân nhân ở.
Ký túc xá cao hai tầng, mỗi tầng đều nhà vệ sinh và khu rửa mặt chung, tất cả đều dọn dẹp sạch sẽ.
Các phòng đều đóng cửa im ỉm. Giờ , hoặc là đang , hoặc là đang nghỉ ngơi.
Ninh Yên nhờ mở cửa một phòng: “Sau hai con chị ở đây nhé, cần dọn dẹp một chút.”
Căn phòng rộng mười mấy mét vuông, hai chiếc giường tầng kê hai bên. Chiếc bên trái ở, chiếc bên còn trống.
Thẩm Lan nền xi măng sạch sẽ, tường quét vôi trắng, trần bóng đèn điện, vẻ mặt thể tin nổi: “Thật sự cho chúng ở đây ?”
Cả đời cô bao giờ ở trong căn nhà như .
Ninh Yên khẽ gật đầu: “ , chị cứ yên tâm ở .”
Một tiếng bước chân vội vã vang lên: “Giám đốc Ninh, cuối cùng cô cũng về . Không cô tìm việc gì ?”
Là Tô Phượng, chị l·y h·ôn, đang sống cùng cô con gái ba tuổi trong xưởng. Chị kiên quyết giành quyền nuôi con, ngoài cần bất cứ thứ gì khác. Bà nội đứa bé trọng nam khinh nữ, chỉ con trai cưới vợ mới, sinh con mới, còn bố đứa bé là một "đại hiếu tử", chị nào dám để con trong một gia đình như ?
Tất nhiên, chính công việc cho chị sự tự tin và dũng khí để giành quyền nuôi con. Giám đốc còn cho phép con chị ở ký túc xá, đặc biệt cấp cho chị một phòng, khiến chị vô cùng ơn.
Ninh Yên thẳng: “Đây là đồng chí Tô Phượng, còn đây là đồng chí Thẩm Lan, nhà liệt sĩ. Sau chị sẽ việc ở nhà ăn. Hai quen với , sẽ là bạn cùng phòng, cố gắng sống hòa thuận nhé.”
Tô Phượng tỏ nể trọng, chủ động bày tỏ thiện ý: “Đồng chí Thẩm Lan, gì hiểu chị cứ hỏi . Xưởng đường là nhà của chúng , ở đây đều lắm.”
Hai đều dắt theo con nhỏ, ai phiền ai, thể nương tựa lẫn .
Nhìn khuôn mặt nhiệt tình của Tô Phượng, Thẩm Lan, mới đến một nơi xa lạ, cũng thấy an tâm phần nào.
Ninh Yên còn việc xử lý: “ đây. Đồng chí Tô Phượng, chị giúp đỡ đồng chí Thẩm Lan nhé.”
Tô Phượng lúc mới l·y h·ôn tinh thần suy sụp, nhưng qua một thời gian, chị vực dậy .
“Vâng, cô cứ yên tâm.”
Ninh Yên dặn dò vài câu vội vã rời .
Tô Phượng bảo Thẩm Lan đặt con lên giường , giúp chị dọn dẹp, trải giường.
“Chị đừng sợ, ở xưởng đường chúng đoàn kết lắm. Chị đừng thấy giám đốc Ninh của chúng vẻ ngoài lạnh lùng, chứ thật cô bụng lắm đấy.”
Thẩm Lan giọng dịu dàng của chị, cơn buồn ngủ ập đến: “ , cô là một hiếm . Gặp cô là may mắn của .”
Tại khu nhà xưởng, các công nhân viên chức đều nhiệt tình. Ninh Yên chào hỏi, vất vả lắm mới về đến văn phòng. Ngoài cửa đầy tin cô về.
Bí thư chi bộ thôn, đội trưởng đội sản xuất, cán bộ thôn, và các cán bộ chủ chốt trong xưởng. Ninh Yên mỉm chào hỏi: “Sao đến đây hết thế ? Mau trong .”