Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 168:168

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:02:30
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa nhắc đến ăn, Ninh Tứ liền quên mất tâm sự ban nãy, chép miệng: “Em vẫn thích ăn thịt bò.”

 

Vẻ mặt vẫn còn thòm thèm.

 

“Vậy mua cho em.” Ninh Yên hào phóng trong chuyện ăn uống, chỉ cần là yêu cầu hợp lý, cô đều đồng ý. ngược , cô quản việc học của bọn trẻ nghiêm, hề thả lỏng.

 

Trên giường đối diện, A Huệ khẽ cựa , dường như gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

 

yên tĩnh, thế giới liền bình yên.

 

Cuối cùng cũng tới nơi. Ninh Yên dắt Ninh Tứ vất vả chen xuống tàu thì thấy một bóng dáng quen thuộc, là Nghiêm Lẫm.

 

Nàng vui vẻ chạy vội tới: “Đồng chí Nghiêm Lẫm, rảnh tới đón em?”

 

Đi đến gần, nàng mới thấy Nghiêm Lẫm đang giơ một tấm biển. Ể? Không đến đón ?

 

Tự đa tình ?

 

Nàng chậm , chút hổ, mất mặt quá.

 

Nghiêm Lẫm thấy nàng, đôi mắt sáng rực lên, sải bước gần, ôm chầm lấy nàng: “Em cuối cùng cũng về , nhớ em lắm.”

 

Đây xem là hành động khá bạo dạn, khiến các hành khách xung quanh đều ngoái .

 

Ninh Tứ chạy theo, hắng giọng hai tiếng: “Nghiêm túc chút , mau buông ! Ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo còn thể thống gì? Danh tiếng đàn ông đáng tiền, chứ danh tiếng của chị em thể hủy hoại .”

 

Nghiêm Lẫm: “...” Danh tiếng của đáng tiền? Cậu em vợ tiêu chuẩn kép quá đấy.

 

Ninh Yên đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy , cái miệng nhỏ bĩu: “Anh đến đón em .”

 

Nghiêm Lẫm nhịn : “Ha ha ha, ghen ? Anh đến đón em. Tiểu Kim ở đơn vị cũng đến đón nên bọn chung xe. Cậu vệ sinh, cầm hộ biển thôi.”

 

 

 

 

 

Tiểu Kim ở bộ phận hậu cần, dùng xe cũng tiện, nên việc đưa đón gì cũng là phụ trách.

 

Ninh Yên chút tò mò: “Đây là đón ai ?”

 

Nghiêm Lẫm thu nụ , thần sắc nghiêm trọng: “Là vợ con của Phương Nhất Quân.”

 

Phương Nhất Quân? Ninh Yên loáng thoáng thấy cái tên quen quen, nhưng nhất thời nhớ .

 

Nghiêm Lẫm khẽ thở dài: “Cũng là gia đình liệt sĩ.”

 

Ninh Yên sững , gia đình liệt sĩ? Lòng cô khỏi chùng xuống. Nàng bỗng nhiên nhớ , Phương Nhất Quân và liệt sĩ Hồ Phong, hai gia đình đó nàng từng thấy từ xa.

 

Thư Sách

“Có là gia đình mà con sinh mấy ngày thì bố hy sinh ạ?” Ninh Yên vẫn còn nhớ nước mắt bi thương và tiếng thống khổ của các gia đình liệt sĩ hôm đó.

 

.”

 

Cả hai gia đình đều cấp tiền tuất, và cũng hứa hẹn sẽ sắp xếp một công việc ở địa phương.

 

Ninh Yên cố gắng nhớ gương mặt của vợ Phương Nhất Quân, nhưng tài nào nhớ nổi.

 

“Là họ gặp khó khăn gì ạ?”

 

Nghiêm Lẫm cũng rõ lắm, chỉ nhận điện báo là họ đến đơn vị.

 

“Chắc là , nếu cũng chẳng ai lặn lội ngàn dặm đến đây.”

 

Cả hai đều im lặng, tâm trạng nặng trĩu. Hai gia đình đó lúc tỏ hiểu chuyện, gặp khó khăn lớn đến mức nào mà chạy tới tận đây?

 

Ninh Tứ an tĩnh bên cạnh chị gái, nhưng đôi mắt thì ngơi nghỉ, đông ngó tây.

 

“Đồng chí, ngài đến đón ? là vợ của Phương Nhất Quân, tên Thẩm Lan.” Một giọng khàn khàn vang lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-168168.html.]

Ninh Yên đột ngột đầu . Ể, là phụ nữ ?

 

Người phụ nữ đối diện cũng sững sờ, ngay đó liền kích động: “Là cô? Đồng chí, cảm ơn cô giúp đỡ, vô cùng cảm ơn.”

 

Nếu đồ ăn của cô, chị cầm cự thế nào suốt quãng đường qua.

 

Ninh Yên xua tay, trong lòng cũng vui: “Chỉ là chuyện nhỏ tốn sức gì, chị đừng để trong lòng.”

 

Nghiêm Lẫm vô cùng ngạc nhiên: “Hai quen ?”

 

Ninh Yên cũng bất ngờ, nghĩ tới tùy tay giúp đỡ tàu nhà liệt sĩ. Nàng nhiều về chuyện cho đồ ăn, sợ tổn thương lòng tự trọng của chị , nên chỉ qua loa: “Chỉ là gặp tàu thôi ạ. Cháu bé chứ?”

 

Thần sắc Thẩm Lan đặc biệt kém, quầng mắt thâm tím, gầy như que củi, gân xanh cổ nổi rõ lên. “Không , cháu ngủ .”

 

Nghiêm Lẫm hỏi nhiều: “Chúng ăn chút gì .”

 

“Cũng ạ, em cũng đói .”

 

Tiểu Kim , lái xe đưa họ đến tiệm cơm quốc doanh.

 

Giờ muộn, còn gì để ăn, chỉ mì sợi. Nghiêm Lẫm gọi cho mỗi một bát mì tương ớt, ăn tạm.

 

Anh đứa bé đang ngủ say trong lòng Thẩm Lan: “Chị dâu, cháu bé ăn gì ạ?”

 

Anh kinh nghiệm, thấy đứa nhỏ gầy như con mèo con, chút xót xa. Đây là giọt m.á.u duy nhất của Phương Nhất Quân.

 

Thẩm Lan khẽ lắc đầu: “Hai con ăn chung một bát mì là .”

 

Ninh Yên nghĩ ngợi: “Anh ơi, phiền chưng cho cháu bé bát trứng, bỏ ít muối thôi ạ.”

 

Nàng nhẹ giọng giải thích: “Thận của trẻ con phát triển thiện, ăn nhiều muối .”

 

Nàng cũng chỉ mang máng, nhưng sách nuôi con đều , tin tưởng khoa học.

 

Thẩm Lan nàng cảm kích, một tay ôm con, một tay cầm đũa bắt đầu ăn. Chị ăn ngấu nghiến, suýt nữa thì sặc, xem đói lả.

 

Nghiêm Lẫm thấy , gọi thêm hai bát mì nữa, nhất định để chị ăn no.

 

Thẩm Lan ăn liền ba bát mì mới buông đũa, sắc mặt dần khá hơn.

 

Trên đường về, chị em Ninh Yên và Thẩm Lan ở băng ghế .

 

Thần sắc Thẩm Lan thờ thẫn, cả như mất hồn, khiến lo lắng.

 

Nghiêm Lẫm ở ghế phụ, đầu bạn gái , Thẩm Lan. Thẩm Lan kỳ thực lớn tuổi, nhưng cảm giác như thuộc về hai thế hệ khác so với Ninh Yên.

 

“Chị dâu, chị gặp khó khăn gì cứ thẳng, bọn em sẽ nghĩ cách giải quyết.”

 

Thẩm Lan chần chừ một chút, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, mới : “Có thể... cho một công việc ở bên ?”

 

Trông chị vẻ khó xử. Ninh Yên còn tưởng chuyện gì, hóa là việc . Cô đồng ý ngay: “Được ạ.”

 

Thẩm Lan chút mờ mịt. Cô gái là bạn gái của phó đoàn trưởng Nghiêm ? Cô thể mặt quyết định ?

 

“Hả?”

 

Tiểu Kim giới thiệu: “Đây là giám đốc Ninh Yên của xưởng đường. Vợ của các quân nhân ở đây đều việc trong xưởng của cô . Về vấn đề việc , phó đoàn trưởng Nghiêm của chúng còn tiếng bằng cô .”

 

Thẩm Lan ngơ ngác cô gái trông còn trẻ hơn : “Giám đốc Ninh?”

 

 

 

Gia đình liệt sĩ đều chính sách riêng, Ninh Yên cũng định phá vỡ quy củ của xưởng: “Chị cứ nghỉ ngơi hai ngày , đợi hồi sức đến tìm . ở đội Cần Phong, bình thường đều . Chị thể nhờ xe tải giao hàng hàng ngày để đến đó.”

Thẩm Lan cố gượng thẳng dậy: “ thể ngay bây

giờ. ”

Chị vô cùng nóng lòng kiếm tiền nuôi con.

Nghiêm Lẫm sang. Ninh Yên tình hình của Thẩm Lan, chứ thì một vài.

Lần , chị còn hết cữ đến đơn vị, xuống tàu là ngã gục, đưa thẳng bệnh viện. Lúc đó bác sĩ , chị chỉ đau thương quá độ, mà còn suy dinh dưỡng, nền tảng sức khỏe quá kém, bồi bổ thật .

Ninh Yên thấy cảm xúc của Thẩm Lan , cũng chị xảy chuyện gì: “Không cần vội vàng như , tiên dưỡng bệnh . Đi đường xa chắc vất vả lắm, chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe .”

Thẩm Lan do dự hồi lâu: “... vốn dĩ phiền đơn vị, nhưng mà xảy chút chuyện...”

Loading...