Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 167
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:02:29
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên xoay về phía giường, lấy chiếc túi đeo chéo, nhân cơ hội lén chuyển chiếc đồng hồ từ trong gian túi.
Nàng tủm tỉm lấy một chiếc đồng hồ, đúng là kiểu Rolex kinh điển nhất, logo vương miện rõ nét.
A Huệ dụi dụi mắt, dám tin. Nội tâm cô chấn động vô cùng, bắt đầu chút hoài nghi nhân sinh.
Con nhỏ đó mà thật sự đồng hồ Rolex!
Hầu Thần bình tĩnh Ninh Yên, như thấu cô. Quần áo của cô đỗi bình thường, nhưng con tuyệt đối tầm thường.
Ninh Yên đặc biệt bình tĩnh : “Kiểm tra một chút .”
A Huệ giật lấy chiếc đồng hồ, lật qua lật kiểm tra. Đồng hồ bảo dưỡng , sáng bóng, mới đến chín phần, một chút tì vết nào.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ, cảm xúc d.a.o động dữ dội: “Mày lấy ? Không là đồ ăn trộm chứ?”
Cô bao giờ ngờ tới chuyện thành thế , đúng là đ.â.m lao theo lao.
Ninh Yên cố ý chọc tức: “Trộm? Cô trộm một chiếc thử xem. Muốn đổi ý thì cứ thẳng, mượn đồ của khác để khoe mẽ , thấy nhiều .”
Nàng cố ý chỉ xấp phiếu kiều hối.
A Huệ chịu nổi phép khích tướng, đẩy xấp phiếu kiều hối tới mặt nàng: “Cầm .”
Ninh Yên thản nhiên nhận lấy, còn rút mười đồng: “Thối cô, cầm lấy .”
Cô thấy sung sướng trong lòng, cuối cùng cũng bán chiếc Rolex. Chiếc đồng hồ quá chói mắt, cô thể đeo, cứ để thì lãng phí.
Có phiếu kiều hối , cô thể Cửa hàng Hoa Kiều mua chút đồ hiếm lạ, nghĩ thôi thấy vui.
Vụ mua bán quá hời, giá mà thêm chục kẻ ngốc như nữa thì , ha ha ha.
Hầu Thần chỉ im lặng họ giao dịch, chẳng gì. Anh rõ đây là một cái bẫy, nhưng A Huệ cam tâm tình nguyện nhảy , cản thế nào ?
Coi như mua một bài học, để cô bớt hống hách , kẻo đắc tội với khác, cũng là cho cô . Hơn nữa, cũng chịu thiệt thòi gì lớn, chiếc đồng hồ còn mới, chẳng cô cũng thích ? Thích thì mua thôi.
Thời gian tiếp theo, A Huệ xìu hẳn , ngoài ăn cơm thì chỉ vùi đầu ngủ.
Ninh Yên thu dọn màn thầu còn : “Tiểu Tứ, chị vệ sinh, em đừng chạy lung tung.”
“Em cũng .” Ninh Tứ đúng là cái đuôi, Ninh Yên là bám theo đó.
Ninh Yên cũng đành chịu. Sau khi vệ sinh xong, cô vòi nước rửa mặt, sửa sang tóc tai một chút. Mấy ngày tắm rửa, cô cảm giác sắp bốc mùi đến nơi.
Hai chị em về toa ngay mà dạo một lát để giãn gân cốt.
Khi ngang qua toa ghế cứng, một tiếng ai oán lọt tai, Ninh Yên kìm mà ngoái .
Chỉ thấy một phụ nữ gầy trơ xương đang ôm con dỗ dành, hốc mắt đỏ bừng, lặng lẽ rơi lệ. Đứa bé khàn cả giọng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Một hành khách lớn tuổi bên cạnh nhiệt tình : “Chắc là đói , kiếm chút gì cho cháu nó ăn . Cô một dắt con đường dễ dàng gì, nhà cô cũng thật yên tâm.”
Thư Sách
Người phụ nữ mặc bộ quần áo đầy mảnh vá, một tay ôm con, một tay lục túi, lấy một cái màn thầu đen thui, luống cuống tay chân lấy chút nước, ngâm mềm chiếc màn thầu nhét miệng con.
Đứa bé rõ ràng là đói lả, ăn từng ngụm từng ngụm, nhưng bỗng nhiên nó lộ vẻ mặt đau đớn, ré lên.
Người hành khách nhiệt tình nhắc: “Em ơi, đây là màn thầu từ ngũ cốc thô, lớn ăn còn thấy rát họng, cho trẻ con ăn ?”
Giọng phụ nữ khàn đặc: “Chỉ cái thôi.”
Không ăn thì chỉ ch·ết đói.
Những xung quanh đều im lặng, điều kiện của ai cũng chẳng dư dả gì, ai nỡ chia đồ ăn của cho khác. Cho khác thì sẽ đói. Có những hành khách cũng đang đói, chẳng còn gì để ăn.
Đứa bé thì đói, nhưng nuốt trôi, cứ ăn là nôn .
Ninh Yên đứa trẻ ngằn ngặt vì đói, với vẻ mặt bất lực, cô âm thầm thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-167.html.]
Ninh Tiểu Tứ thấy chút đành lòng: “Ai, giá mà để hết sữa bột ở nông trường thì .”
Hai chị em chỉ mang theo đồ dùng cá nhân và một túi màn thầu, những thứ khác đều để hết. Điều kiện ở nông trường còn kém xa đội Cần Phong.
Ninh Yên kéo Ninh Tiểu Tứ về toa, lấy chiếc cặp lồng nhôm, bẻ vụn màn thầu bột mì trắng, cho thêm chút đường, đổ nước ấm .
Chỉ một lát , nó trở thành một hỗn hợp sền sệt.
Nàng gói màn thầu còn , lấy một túi đường trắng nhỏ, đặt chung một cái túi. Nghĩ ngợi một lát, cô vơ một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và một gói bánh quy nhỏ bỏ cùng. Đây đều là những thứ cô luôn mang theo , để phòng khi tụt huyết áp thì ăn một chút.
“Tiểu Tứ, em với chị một chuyến.”
“Vâng ạ.” Ninh Tứ đoán , mắt sáng rực lên.
Ninh Yên toa tàu . Người cố nhét đồ ăn cho con, đứa bé nôn, trông vô cùng t.h.ả.m thương.
Nàng đưa hộp cháo màn thầu qua: “Chị ơi, em trai cẩn thận ngâm nhiều quá, ăn hết, còn thừa chút mang cho cháu bé ăn, mong chị đừng chê.”
Người phụ nữ ngây , đôi mắt sưng húp kinh ngạc nghi ngờ.
Ninh Yên cũng nhiều, cô liếc qua cái bàn, đổ hết phần cháo màn thầu chiếc cặp lồng tay phụ nữ, để cả túi đồ ăn.
Làm xong việc, cô thêm lời nào, kéo Ninh Tứ rời .
Người phụ nữ bóng lưng họ, như bừng tỉnh khỏi cơn mơ: “Đồng chí, đồng chí ơi, chờ một chút, cô tên gì?”
Người ăn hết, rõ ràng là cố ý mang cho .
Ninh Yên dừng bước: “Chị mau cho cháu ăn , trẻ con chịu đói .”
Người phụ nữ cúi đầu bát cháo màn thầu nóng hổi, tỏa mùi hương quyến rũ. Chị kìm nếm thử một ngụm, thơm, ngọt, mềm, hề khé cổ, còn đường.
Không hiểu , nước mắt chị tuôn .
Chị màng lau nước mắt, vội vàng cho con ăn. Lần đứa bé ăn ngon, cuối cùng cũng nín .
Ăn no xong, đứa bé ngủ , mặt vẫn còn vương giọt lệ, trông đáng thương vô cùng.
Người phụ nữ bát cháo vẫn còn một nửa, nuốt nước miếng, do dự một chút đậy nắp , để dành cho con bữa . Chị ăn cũng , nhưng con thì thể đói.
Chị sờ đầu con, ánh mắt đầy dịu dàng. Đứa bé sinh thì bố nó qua đời, còn kịp mặt bố...
“Em ơi, cô gái còn để cho em một cái túi kìa, xem thử bên trong gì?”
Lúc nãy tâm trí chị đều đặt hết lên đứa con nên chú ý, nhắc nhở, chị mới về phía cái túi.
Chị tò mò mở xem, bên trong sáu cái màn thầu bột mì trắng, một gói đường nhỏ, mười mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, và mười mấy cái bánh quy Vạn Niên Thanh.
Mọi xung quanh hít một , vô cùng hâm mộ, là đồ cả.
“Vẫn là nhiều , cô gái bụng thật.”
Trái tim lạnh băng của phụ nữ như một làn nước ấm rót , sống mũi tự chủ mà cay xè.
Dựa chỗ đồ ăn , chị thể cầm cự đến nơi, con chị cũng đỡ chịu tội.
Trở toa, tâm trạng Ninh Tứ vẻ trùng xuống, đang nghĩ gì. “Chị .”
Ninh Yên đang cầm sách , ngẩng đầu: “Sao ?”
Giọng Ninh Tứ lí nhí: “Nếu chị, nhà chúng chắc cũng đáng thương như .”
Cảnh tượng hai con gợi nhiều ký ức vui, khiến tự chủ mà buồn bã.
Bữa no bữa đói, những loại ngũ cốc thô khó nuốt khi còn chắc , đói đến mức uống nước cầm . Đâu như bây giờ, bữa nào cũng cơm trắng ăn, còn thịt, quá hạnh phúc.
Ninh Yên xoa đầu : “Đừng nghĩ nhiều, chuyện qua . Lát nữa chị mua cơm hộp cho em ăn, món mới .”