Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 166:166

Cập nhật lúc: 2025-11-01 11:31:40
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trong toa tàu là mùi thức ăn. A Huệ liếc , mắt đảo lia lịa, bỗng : “Anh Thần, lát xuống tàu Cửa hàng Hoa Kiều với em nhé, em mua năm cân thịt bò. Bố thích gì? Lần đầu em đến thăm thể thất lễ .”

Hầu Thần méo miệng, gì đến thịt bò lúc : “Không cần , nhà cả .”

Ninh Yên vờ như thấy, ăn một cách say sưa. Vẫn là cơm nóng canh nóng ăn mới ngon. Nếu thêm bát canh nóng nữa thì càng tuyệt.

A Huệ thấy cô phản ứng, thất vọng: “Có đến thịt bò mà cũng từng ăn, thật đáng buồn .”

Hầu Thần thấy bất đắc dĩ, thể cho qua chuyện ? Bụng cũng quá hẹp hòi. cũng tiện gì: “Em mệt ? Hay là nghỉ một lát ?”

A Huệ từ chối, bảo mệt, cái miệng ngừng: “Em thấy ở Cửa hàng Hoa Kiều thủ đô một chiếc Rolex, lắm. Lúc đó em mua tặng . Đáng tiếc, đặt mất . Không Cửa hàng Hoa Kiều bên .”

Hầu Thần giơ cổ tay đồng hồ của lên: “Cảm ơn, cần.”

A Huệ liếc Ninh Yên một cái: “Có á, chắc là đến Rolex là gì cũng . Haizz, kiến thức hạn hẹp.”

chỉ đích danh, còn lôi Hầu Thần bia đỡ, còn gì nữa?

Rolex? Ninh Yên nhớ đến chiếc đồng hồ đang im lìm trong gian của . Mấy cái đồng hồ khác cô đều bán hết , duy chỉ chiếc Rolex quá đắt, là hàng nhập khẩu nhạy cảm, nên cô vẫn luôn bán nó .

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: “ .”

A Huệ khinh thường mặt: “Cái gì? Mày giỡn ? Ha ha ha, mày Rolex là gì ?”

Ninh Yên nhai chậm nuốt kỹ, thản nhiên : “Đồng hồ Rolex là thương hiệu của Thụy Sĩ. Sau năm 1905, sáng lập Hans Wilsdorf và Alfred Davis hợp tác kinh doanh tại Luân Đôn. Năm 1908, thương hiệu chính thức thành lập tại Thụy Sĩ, trụ sở chính ở Geneva. Logo là hình vương miện, ngụ ý phong thái vương giả trong ngành, chất lượng hảo tuyệt vời khiến nó trở thành lựa chọn hàng đầu của vô nổi tiếng.”

A Huệ trợn mắt há mồm, con nhỏ đồ quê mùa ? Tại những thứ ?

Chính cô cũng sáng lập là ai, vả , ai mà thèm quan tâm đến mấy thứ đó chứ?

Hầu Thần nhịn Ninh Yên thêm vài . Cô gái rốt cuộc là thế nào?

Ninh Yên nở nụ ngọt ngào nhất: “ chỉ , mà còn một chiếc Rolex đây. Này cô A Huệ, cô ? Ha ha, cô .”

lớn chế nhạo: “Cô nghèo quá .”

Ninh Tứ lẳng lặng liếc chị gái, co sang một bên. Chị cả sắp gài bẫy , đáng sợ quá.

A Huệ hổ tức giận, cô một đứa quê mùa cho bẽ mặt? Đây quả thực là sự sỉ nhục tột cùng.

“Tao tin, mày lấy cho xem .”

Ninh Yên từ chối cần nghĩ ngợi: “Không , đồ quý giá như lỡ cướp thì ai chịu trách nhiệm?”

A Huệ cổ tay Ninh Yên, một chiếc đồng hồ hoa mai. Hừ, lừa quỷ , ai đeo hai cái đồng hồ bao giờ?

“Tao chịu trách nhiệm.”

“Thôi , còn lo cô cướp mất chứ.” Ninh Yên vẻ mặt sợ hãi: “Dù thì phận cô cao quý, mở miệng là mua năm cân thịt bò cơ mà.”

“Phụt.” Ninh Tứ nhịn , bật . Chị hài hước thật.

A Huệ tức đến đỏ mặt tía tai, đáng ghét! “Tao thấy mày chỉ là đồ l·ừa đ·ảo.”

Ninh Yên nhét nốt miếng cơm cuối cùng miệng: “Cô vui là , chị gái năm cân thịt bò.”

Cái vế "năm cân thịt bò" đúng là thể bỏ qua .

“Phụt.” Lại một tiếng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-166166.html.]

A Huệ tức điên, giận dữ trừng mắt Ninh Tứ: “Không ! Có gì đáng hả?”

Ninh Tứ bụm mặt , cố nén phát tiếng, tủi chỉ Hầu Thần: “Không em, là .”

A Huệ đột ngột , thấy Hầu Thần kịp thu nụ , cô tủi : “Anh Thần, cũng hùa theo họ bắt nạt em?”

Hầu Thần vội lắc đầu, bịa đại một lý do: “Không , . Anh đang tính mua ít sô cô la về nhà, nhất định sẽ vui, nghĩ đến đó nên mới thôi.”

Lý do gượng ép, nhưng A Huệ tin. Còn tin thật giả tin, chỉ mới .

“Anh Thần, tin là nó đồng hồ Rolex ?”

Hầu Thần phát hiện thể thấu con Ninh Yên, thật kỳ quái: “Có thể , cũng thể .”

Nói thế bằng .

A Huệ cảm thấy tức ách trong ngực, lửng lơ khó chịu, chỉ tìm chỗ xả.

“Này, chúng cá cược .”

Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên, cá c.ắ.n câu. “Cược gì?”

A Huệ chỉ dập tắt sự sắc bén của đối phương: “Nếu mày lấy , mày xin tao, một trăm xin ’.”

“Còn nếu lấy thì ? hiếm lạ gì một trăm lời xin .” Ninh Yên xòe tay, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ: “ đây, phận nghèo hèn, ghét nhất là mấy thứ phô trương bóng bẩy.”

A Huệ ánh mắt của cô kích động, nóng đầu lên: “Tao mua của mày!”

Trong mắt Ninh Yên lóe lên một tia ý , nhưng cô vẫn nghiêm mặt hỏi : “Cô gì? Cô tức đến hồ đồ ?”

“Chỉ cần mày lấy , tao sẽ mua.” A Huệ cảm thấy quá thông minh, thể nghĩ một ý tưởng như .

Thư Sách

Nếu nó lấy , nó sẽ xin , tận một trăm .

Nếu nó lấy , cô cũng thiệt. Đồng hồ Rolex đáng tiền, hơn nữa dễ mua.

Đương nhiên, cô tin là Ninh Yên Rolex thật. Ai rảnh rỗi đeo một cái, cất một cái chứ?

“Đắt lắm đấy, 990 đồng cơ.” Ninh Yên vẻ mặt kiểu "cô mua nổi , đừng loạn nữa, còn đủ mất mặt ".

A Huệ vốn tính tình dễ kích động, chịu nổi cái : “Tao là tao mua!”

“Tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính, lỡ lúc đó moi tiền thì hổ ch·ết.” Ninh Yên bỗng đổi sắc mặt, nghi ngờ: “Khoan , bán lấy tiền. Cô hại phạm sai lầm .”

Mua bán cá nhân tự do là tội đầu cơ trục lợi đấy.

Cô càng , A Huệ càng chắc mẩm là cô đồng hồ, càng vả mặt cô: “Tao... Tao phiếu kiều hối, đổi cho mày.”

Ninh Yên nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ , lỡ hại cô nhà mắng tiêu xài hoang phí, rõ ràng nghèo rớt mùng tơi mà còn sĩ diện hão...”

Hầu Thần méo miệng, cô gái thù dai thật, chịu thiệt một chút nào.

A Huệ tức giận xông lên, “Bốp” một tiếng, đập cái ví tiền lên bàn nhỏ.

lấy một xấp phiếu Hoa Kiều mặt : “Đây là một ngàn, tin thì đếm thử .”

Chỗ vốn là để chuẩn mua ti vi, nhưng giờ cô cũng chẳng bận tâm nữa, cứ lấy để oai .

Ninh Yên cầm lấy đếm thật, đúng là một ngàn.

Khóe miệng cô nhếch lên, đôi mắt đen láy ranh mãnh như hồ ly: “Ây da, đồng hồ của là đồ cũ, 990 đồng, cô thật ?”

Cô càng lằng nhằng, A Huệ càng tin chắc là cô đang giả ngây giả dại, cô đắc ý khẩy: “Muốn! Đừng nhảm nữa, nhanh lên!”

đang nóng lòng đối phương xin , tận một trăm cơ mà.

Loading...