Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-11-01 11:31:39
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Cô gái trẻ ngạo mạn hất cằm lên, vênh váo: “Đến cơm còn mà ăn, giường mềm gì? Dựa khác bố thí ? Hay là khúm núm nịnh nọt mới ?”

Mặt Ninh Tứ tái , tức giận đến nắm chặt tay, thật quá bắt nạt . Bọn họ trộm cướp gì , dựa mà khinh thường họ?

Ninh Yên nhẹ nhàng đè lên nắm tay của , lạnh lùng liếc cô gái .

Người đàn ông bên cạnh cô nhíu mày, chút vui: “A Huệ, đừng như .”

A Huệ còn tỏ tủi , nũng nịu : “Em thật thôi mà. Anh cũng tính em, nghĩ gì đó, ý ...”

Cái lý do bao biện cho mới mẻ thật. Ninh Yên nhịn mà vạch trần:

“Không ? Vậy là ngu ngốc ? hiểu nổi, cô rốt cuộc là hạng nào? Dám khinh thường dân chúng nghèo khổ chúng ? Đây là ai cho cô cái quyền đó? Dân chúng tuy nghèo, nhưng lật chủ, nô tài của các .”

Thời đại , nghèo gì đáng hổ, bần nông ba đời là vinh quang, lý lịch trong sạch.

Lời cô đến mức , chủ đề nhạy cảm. Chỉ cần đối phương ngốc, thuận thế nhượng bộ một bước thì chuyện coi như bỏ qua.

Ai ngờ, A Huệ bồi thêm một câu: “ sinh giống loại như các .”

Không lấy tự tin từ mà kiêu ngạo đến thế.

Ninh Yên mỉm : “Nhìn , vụng về hơn chúng , xí hơn chúng , và ngu dốt hơn chúng .”

A Huệ tức nhảy dựng lên, chỉ mũi Ninh Yên mắng: “Mày mày đang chuyện với ai ? Tao thể tự do Cửa hàng Hoa Kiều đấy.”

Cửa hàng Hoa Kiều, một nơi bí ẩn mà trong nước , chuyên phục vụ cho Hoa Kiều. Hoa Kiều tiền, Hoa Kiều oai, nhưng thì liên quan gì đến cô? Cô ăn của hạt gạo nào .

hiểu nông cạn, trong nhận thức của , chỉ hai loại ức h·iếp bá tánh nghèo khổ: một là phần tử p·h·ản đ·ộng, hai là phần tử đế quốc Mỹ. Cô thuộc loại nào?”

A Huệ phận của , cứ thần thần bí bí, nhưng thể Cửa hàng Hoa Kiều đều thuộc tầng lớp đặc quyền.

Nói đến Cửa hàng Hoa Kiều, Ninh Yên thực sự hiểu vị thế của Hoa Kiều trong thời đại . Theo lý mà , thời buổi bà con bạn bè ở nước ngoài là chuyện gì, nhưng Cửa hàng Hoa Kiều, một sản vật đặc thù như , cô hiểu lắm.

Cô càng hiểu, tại cô gái mắt phô trương và hống hách đến , hề sợ phiền phức, rốt cuộc cha dạy dỗ kiểu gì?

Đương nhiên, trong bất kỳ nhóm nào cũng , kẻ .

A Huệ ngờ đụng thứ cứng, mặt sa sầm : “Mày bậy bạ gì đó.”

Người đàn ông bên cạnh cô là Hầu Thần thấy tình hình , vội dàn xếp. Lời buộc tội quá nghiêm trọng, cho dù A Huệ phận đặc biệt thì cũng sẽ rước lấy phiền phức đáng .

“Cô bạn , cô nuông chiều từ nhỏ, hiểu chuyện, cô đừng chấp nhặt. Xin cô.”

Ninh Yên cãi từng thua, cô luôn thích chiếm thế thượng phong về lý lẽ. “Bảo cô tự xin .”

A Huệ sống ch·ết chịu, cảm thấy quá mất mặt. Hầu Thần khuyên mấy , cô vẫn trơ mặt , vẻ tủi .

“Anh Thần, xin thể nào. mà, em thể cho bọn họ mười đồng. Đây là nể mặt đấy, chứ em thèm quan tâm.”

thà dùng tiền giải quyết chứ cúi đầu.

Ninh Yên lạnh một tiếng, tưởng cô trải sự đời chắc? Mười đồng mà cũng dám lấy ? Coi cô là ăn xin ?

“Đây là dùng tiền sỉ nhục ai đấy? Chúng dân thường kiến thức hạn hẹp, đầu tiên thấy cái thói tư bản nước ngoài , xem như mở mang tầm mắt.”

“Chúng giống . lớn lên lá cờ đỏ, Đảng giáo dục, lời Đảng, lấy gian khổ phấn đấu vinh.” Cô đanh thép, chỉ , chỉ đối phương, khóe miệng nhếch lên một tia miệt thị: “Lấy xa hoa lãng phí hổ thẹn.”

Khả năng chiến đấu của cô quá mạnh, cả toa xe chìm im lặng.

A Huệ tức nổ phổi, mặt đỏ bừng, môi run lẩy bẩy, hồi lâu chữ nào.

Hầu Thần Ninh Yên như quái vật, cô gái ăn ghê gớm quá, cái miệng liến thoắng, câu nào câu nấy đều sắc lẹm, hung hãn vô cùng. Trớ trêu , một câu nào của cô thể phản bác.

Ninh Tứ vỗ tay bôm bốp, mắt sáng lấp lánh: “Chị hai, chị quá.”

Ninh Yên vỗ vai em, đầy thâm ý: “Nhớ kỹ, chúng gây sự, nhưng tuyệt đối sợ sự. Ai dám bắt nạt , cứ đ.á.n.h cho nó kêu cha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-165.html.]

“Em .” Ninh Tứ bỗng chuyển chủ đề: “ là kêu ạ?”

Ninh Yên im lặng, đây là trọng điểm ? “Thế đổi , đ.á.n.h cho nó kêu cha gọi .”

“Cách .” Ninh Tứ vô cùng hưởng ứng.

Hai chị em cứ thế tung hứng náo nhiệt. A Huệ tức đến méo miệng, chỉ c.h.ử.i thề. Cặp chị em đúng là bệnh, bệnh nặng.

đột nhiên nhảy dựng lên, há miệng định gì đó thì một nữ tiếp viên ngang qua. Ninh Yên mắt sắc vội gọi : “Chị ơi, tàu đồ ăn ạ?”

Nữ tiếp viên tươi : “Có bánh mì đen và cơm hộp.”

Ninh Yên ăn màn thầu nữa, bữa nào cũng ăn chịu nổi. “ hai cái bánh mì, hai suất cơm hộp. À, cơm gì ạ?”

“Có cơm thịt kho dưa muối khô, cơm thịt bò khoai tây.”

Ninh Yên móc một đồng đưa qua: “Mỗi loại một suất, cảm ơn.”

Ninh Tứ kéo tay áo chị, l.i.ế.m môi: “Chị hai, đừng mua, màn thầu của còn ăn hết mà.”

Toàn là màn thầu bột mì trắng tinh vất vả cả đêm, cũng ngủ bao nhiêu.

Ninh Yên xoa đầu : “Chị ăn cơm.”

Ninh Tứ hào phóng với chị gái, con gái thì nên ăn ngon một chút.

“Vậy mua một suất thôi, chị ăn , em gặm màn thầu là .”

Trước ngay cả màn thầu cũng mà ăn, vẫn còn nhớ những ngày tháng bữa nào cũng ăn khoai lang độn ngũ cốc thô. Lãng phí lương thực là tuyệt đối .

A Huệ bắt chước dáng vẻ của Ninh Yên, lạnh một tiếng: “Ha hả, sĩ diện hão. Rõ ràng tiền mà còn thích phô trương, tính hư vinh mạnh thật, khiến chịu nổi.”

Thư Sách

Tiền Ninh Yên từ vụ bán đồng hồ vẫn tiêu hết, cộng thêm lương thưởng, cô tiết kiệm ít. Cô còn giàu hơn bình thường nhiều.

cô sống khiêm tốn, trừ những lúc đóng cửa ăn ngon, còn thường ngày quần áo đều ăn mặc theo tiêu chuẩn công nhân viên chức trong thành, quá nổi bật. Gu thẩm mỹ của mấy cô gái trong thôn, cô thật sự dám học theo.

Tất nhiên, cô vốn xinh , mặc gì cũng , nên các cô gái trong thôn đều học theo cách ăn mặc của cô. Cứ như , cô càng gì đặc biệt, cũng .

là ch.ó chõ mõm chuyện khác. Nếu chịu nổi thì tự móc mắt , cái đó gọi là mắt thấy, tim đau.”

A Huệ: “...”

còn định nữa nhưng Hầu Thần đè . Hầu Thần nhận Ninh Yên dễ chọc, cô căn bản là đối thủ.

Ninh Yên chẳng thèm quan tâm họ nghĩ gì, nhận lấy suất cơm nóng hổi hỏi: “Tiểu Tứ, em ăn vị nào?”

“Vị nào cũng ạ.” Ninh Tứ nuốt nước miếng, mắt dán chặt hộp cơm.

Ninh Yên cầm đũa gắp thức ăn, đổi một nửa thức ăn của hai hộp cho : “Nếm thử cả hai .”

“Thịt bò hầm nhừ, khoai tây miệng. Thịt kho dưa muối khô cũng tệ, béo mà ngán.”

Ninh Tứ ăn mà mặt mày hớn hở: “Đây là đầu tiên em ăn thịt bò đấy, ngon thật.”

Thịt heo còn chẳng mấy khi ăn, gì đến thịt bò.

Ninh Yên thấy thương, gắp thịt bò sang cho : “Vậy ăn nhiều một chút.”

Ninh Tứ vội lấy tay che : “Chị cả, chị tự ăn , em đủ .”

Đợi tiền, sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho chị cả, để chị ăn cho .

 

 

 

 

 

 

Loading...