Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-11-01 11:20:55
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Đây là mặt cắt chính, vị trí của bộ phận trục xoắn đẩy đặt lệch đến vị trí . Khoang vật liệu thông giữa bộ phận thu hoạch và bộ phận đập lúa vách ngăn cách nhiệt, để phòng trục trặc do nhiệt độ quá cao. Độ nghiêng vô cùng then chốt.”

“Đường dẫn khí của động cơ cần lắp đặt bộ phận lọc khí thải, và chừa một hở nhất định giữa đường dẫn khí và đường xả khí, tỷ lệ phối trộn như ...”

Giọng trong trẻo của Ninh Yên vang lên trong phòng, lý lẽ rõ ràng, các loại liệu tuôn vanh vách. Mọi đều đến ngây , dám tin.

Chờ Ninh Yên xong, giáo sư Tưởng kìm hỏi: “Ninh Yên, cháu hiểu nhiều đến ?”

Năm ngoái Ninh Yên chỉ sơ qua, sâu. Dù thì với kinh nghiệm của cô, những điều quá cao siêu sẽ khiến nghi ngờ.

Thực cô cũng hiểu quá nhiều về máy móc, nhất là loại máy phức tạp và hàm lượng kỹ thuật cao như máy gặt đập liên hợp. một ưu điểm là chăm chỉ. Ngày nào cô cũng học, hễ rảnh là lôi sách xem.

“Lần tàu hỏa, cháu gặp một thầy giáo ở học viện cơ giới nông nghiệp, thỉnh giáo thầy một chút nên thu hoạch nhiều ạ.”

Cô lấy mấy bản phác thảo: “Đây đều là cháu vẽ đường .”

Giáo sư Tưởng vội giật lấy xem. Tất cả đều là bản vẽ máy móc, cái đơn giản, cái phức tạp, nét chữ thuộc về hai khác , sửa sửa , rõ ràng là dấu vết của hai .

Có mấy bản vẽ trông quen, đây là máy gặt và máy đập lúa ? Không máy liên hợp, mà là loại máy tách rời. Về bản chất, máy liên hợp chính là kết hợp hảo những thứ . Chỉ là, độ khó lớn.

“Bản vẽ bán thành phẩm của máy gặt đập liên hợp là cháu vẽ ? Sao cháu nghĩ đến việc cái ?”

Ninh Yên : “Năm nay cháu một thửa ruộng thí nghiệm chuyên trồng lúa nước, sản lượng tăng gần gấp đôi, nhưng thật sự vất vả. Thế là cháu nghĩ liệu thể dùng máy móc thế sức .”

Thông tin quá sốc, đều phản ứng kịp.

Nông trường trưởng Lục đột nhiên cao giọng: “Em sản lượng lúa nước tăng gấp đôi á?”

Ông quan tâm nhất điều , đây là lợi ích thực sự. Nếu cả nước đều như , thì dân thể ăn no.

Ninh Yên giải thích: “Không hẳn ạ, chỉ là gần gấp đôi thôi. Vốn năng suất là 300kg/mẫu, cháu tăng lên 500kg, còn cách mốc 600kg một chút. Cháu đang cố gắng để sang năm đạt con đó.”

Nông trường trưởng Lục há hốc miệng. Kém 100kg đó mấu chốt? Mấu chốt là cô tăng năng suất thêm 200kg.

“Khoan , cháu trồng trọt? Cháu là giám đốc xưởng đường ?”

Đầu óc ông rối loạn.

Ninh Yên thích thể hiện thực lực của , "áo gấm đêm" thì ý nghĩa gì chứ?

“Cháu đồng thời cũng là nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm thuộc đội sản xuất, phụ trách nghiên cứu cây trồng, đây là kiêm nhiệm ạ.”

“Nói thì, cháu còn là nhân viên chính thức của đội vận tải và xưởng cơ khí chỗ bọn cháu, việc gì họ đều tìm cháu.”

, bề ngoài thì cô chỉ lĩnh một phần lương, nhưng thực tế thu nhập hàng tháng thấp, còn đủ loại phúc lợi.

Mọi : “...”

Giáo sư Tưởng nhịn : “Ông Ninh , chẳng hâm mộ cái gì khác, chỉ hâm mộ ông một cô con gái như .”

Vừa tài giỏi hiếu thuận, thế còn thông minh lanh lợi.

Ninh Hãn Hải vô cùng đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Chỉ là chút thành tích nhỏ, còn cần cố gắng nhiều, cháu nó còn nhỏ mà.”

Giáo sư Tưởng càng thấy ghen tị, cái ông thật đáng ghét.

“Ninh Yên, chú đang thiếu một cô con gái như cháu đây, chú cha nuôi của cháu nhé?”

Những khác cũng hùa : “ cũng thiếu mà!”

“Ai mà chẳng thiếu một cô con gái như thế? cũng cha nuôi. Tiểu Yên, gọi bố .”

Ninh Hãn Hải thấy , cảm thấy nguy cơ dâng trào: “Tiểu Yên, đừng để ý đến mấy lão điên , con mau về phòng .”

Giáo sư Tưởng vội giữ ông : “Đừng mà, con gái ông cũng là con gái chung của bọn chứ.”

Ninh Hãn Hải bật mắng: “Biến .”

“Tiểu Yên khoan hãy , ở thảo luận cùng bọn chú .”

Thực lực của Ninh Yên công nhận. Mấy ngày tiếp theo, cô đều tham gia thảo luận, nhiều đưa những ý tưởng xuất sắc, và đề xuất những ý kiến mới lạ đúng lúc đang tranh cãi hồi kết.

Có cô tham gia, tiến độ nghiên cứu nhanh hơn hẳn. Vốn dĩ đến giai đoạn then chốt, chỉ cần một cú hích nữa là thành công.

Rất nhanh, xưởng cơ khí chế tạo xong chiếc máy theo bản vẽ. Mọi đều bờ ruộng, lòng đầy kích động chiếc máy chạy đồng.

Chỉ thấy máy gặt đập liên hợp nhẹ nhàng tiến tới, lúa cuốn , chẳng mấy chốc, thóc đập sạch và tuôn từ một cửa khác. Những hạt thóc vàng óng nhanh chóng chảy bao tải. Một bao đầy, bao mới.

Thao tác tiện lợi nhanh chóng, bộ quá trình chỉ cần hai , một lái máy và một bao.

Mười mẫu ruộng nhanh chóng thu hoạch xong. Mọi vội vã chạy lên kiểm tra, các bộ phận đều hư hỏng, bánh răng cũng xảy vấn đề gì.

Tiếng hoan hô vang lên, vui mừng chạy báo tin.

Ninh Yên : “Nông trường trưởng Lục, chúc mừng ông. Chỉ trong một năm ngắn ngủi ông thành tích, mà còn là thành tích chói lọi một hai.”

Nông trường trưởng Lục vui vẻ ha hả, tâm trạng vô cùng sung sướng. Lúc , khi ông cử đến tiếp quản nông trường trong tình thế cấp bách, cấp cũng trông mong ông thể nên thành tích gì. Ông vốn là quân nhân, hiểu gì về quản lý nông nghiệp.

Họ chỉ hy vọng nông trường xảy thêm sai sót gì, cứ bình mà qua.

ai mà nên một sự nghiệp lẫy lừng, ai mà tiến xa hơn chứ?

Đất nước là một nước nông nghiệp, một khi máy gặt đập liên hợp nghiên cứu thành công, nó sẽ là một trợ lực nhỏ cho sự tiến bộ của ngành.

Máy gặt đập liên hợp chắc chắn sẽ phát triển rộng rãi, và nó sẽ trở thành nét son chói lọi nhất trong quá trình công tác của nông trường trưởng Lục. Chính vì giá trị của nó, ông mới dốc sức ủng hộ bọn họ nghiên cứu.

thành tích , con đường quan lộ của ông sẽ vô cùng bằng phẳng, đương nhiên, với điều kiện là ông phạm sai lầm lớn nào.

“Ninh Yên, cháu đúng là ngôi may mắn nhỏ, mỗi đến đều mang tin . Sau đến đây thường xuyên đấy.”

Ninh Yên : “Đây là thành quả nỗ lực của , cũng là nhờ nông trường trưởng Lục lãnh đạo tài tình, mới thành tích hôm nay ạ.”

Ninh Hãn Hải bên cạnh con gái mấy câu xã giao còn lão luyện hơn cả , khóe miệng khỏi giật giật.

Lúc ông mới ý thức , Ninh Yên, cô con gái nhỏ trong mắt ông, là một giám đốc quản lý hơn trăm con .

Thời gian trở về của Ninh Yên cứ lùi mãi. Bên đội Cần Phong gọi điện giục, bảo Ninh Yên mau về chủ trì đại cục. Nghiêm Lẫm cũng hối thúc, nhờ mua vé tàu cho cô. Ninh Yên thể ở lâu hơn, đành thu dọn đồ đạc chuẩn về nhà.

Dương Liễu vội dọn đồ, mà sang thương lượng với Ninh Yên: “Hay là, đây chăm sóc bố con, nấu nướng cho ông ăn ngon một chút. Ông một lẻ loi ở đây, nghĩ mà thấy đau lòng. Ông tự chăm sóc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-164.html.]

Trước đây bà yên tâm về mấy đứa con, nhưng giờ Ninh Yên, bọn trẻ cũng lớn , thể tự lo .

Ninh Yên cũng xiêu lòng. Đàn ông độc một thì ăn uống qua loa, vợ bên cạnh chăm sóc sẽ khác hẳn.

Trên đời , cô quan tâm nhất chính là Ninh Hãn Hải. Nếu ông thể chăm sóc , cô sẽ ủng hộ.

như đúng quy định. Hơn nữa, Tiểu Nhị và các em sẽ nghĩ thế nào?”

“Con thử thương lượng với nông trường trưởng Lục xem .” Tâm tư của Dương Liễu bây giờ đều đặt hết lên chồng, công việc gì bà cũng gạt sang một bên. “Bọn Tiểu Nhị lớn , chúng nó càng lời con hơn.”

Bà chính là kiểu phụ nữ của gia đình điển hình, trong mắt chỉ chồng con. Bây giờ con cái tiền đồ, thể tự lập, bà yên tâm nổi về chồng .

Ninh Yên mím môi: “Vậy công việc của thì ? Lương mỗi tháng 38 đồng cơ mà.”

Quan trọng là việc đó nhàn hạ thể diện, công việc như tìm ?

Dương Liễu cần suy nghĩ: “Để Tiểu Nhị chỗ, nó mười sáu tuổi , sang năm nghiệp cấp ba, sớm muộn gì cũng nhận việc, bằng nhận luôn từ bây giờ.”

Hiển nhiên, bà suy nghĩ kỹ càng từ lâu, là quyết định bốc đồng.

Hệ thống giáo d.ụ.c hiện tại là chín năm, 5 năm tiểu học, 2 năm trung học cơ sở, 2 năm trung học phổ thông. Không đại học để thi, nghiệp cấp ba là coi như xong việc học.

Tâm trạng Ninh Yên phức tạp. Cứ để Tiểu Nhị chỗ , chờ bé lấy bằng nghiệp cấp ba thì cho biên chế chính thức. Vẫn còn mấy năm nữa mới khôi phục thi đại học, tạm thời sắp xếp như cũng vấn đề gì.

“Mẹ chuyện với bố và Tiểu Tứ ?”

Dương Liễu khẽ lắc đầu: “Mẹ với con , nếu con đồng ý, mới với họ. Nếu con đồng ý, sẽ về cùng con.”

đặt ý kiến của Ninh Yên lên hàng đầu.

Ninh Yên âm thầm thở dài: “Chỉ cần bố và em ý kiến, con thế nào cũng .”

Dương Liễu bèn thương lượng với Ninh Hãn Hải. Ông kiên quyết phản đối. Ở đội Cần Phong đang yên ở, chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy gì? Mùa hè nóng ch·ết, mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, ở nhà còn bốn đứa con cần chăm sóc nữa.

thái độ của Dương Liễu kiên quyết, gì cũng nhất định bên cạnh ông. Hai suýt nữa thì cãi .

Cuối cùng, Ninh Tứ lên tiếng: “Cứ để ạ. Bố chăm sóc lẫn thì chúng con cũng yên tâm. Chúng con chị hai .”

Cậu bé nỡ xa , nhưng ở bên bố thì đành chấp nhận . Trước khi còn ngủ chung, thường thấy gọi tên bố thút thít lúc nửa đêm, đáng thương lắm. Mẹ lúc nào cũng nhớ thương bố.

Còn thì chị hai bên cạnh, trong lòng thấy lo sợ.

Ninh Hãn Hải: “...”

So với mấy đứa con hiểu chuyện, lớn bọn họ vẻ thật trẻ con.

Ninh Yên thấy , lên: “Được , quyết định . Con tìm nông trường trưởng Lục.”

Ninh Yên chuyện với nông trường trưởng Lục nửa ngày, cuối cùng chuyện cũng sắp xếp xong.

Hộ khẩu của Dương Liễu chuyển, vẫn để ở đội Cần Phong. Bên cấp lương thực, nhưng sắp xếp cho bà một công việc ở nhà ăn, bao ăn, lương mười tám đồng.

Thư Sách

So với công việc ở đội Cần Phong, lương giảm một nửa, còn vất vả hơn, nhưng Dương Liễu vẫn vui vẻ. Nhà ăn là nơi béo bở, ai đói chứ ở đây bao giờ đói.

Họ còn cấp một phòng đơn rộng mười mấy mét vuông. Mọi giúp họ kê bếp lò, xoong chảo để họ thể tự nấu nướng, hầm canh nấu cháo đều tiện.

Ninh Yên cũng sắm sửa thêm vài thứ, còn đưa cho Dương Liễu một trăm đồng, bảo bà yên tâm ở , việc ở nhà cô lo.

Sắp xếp xong xuôi thứ, Ninh Yên mới cùng Tiểu Tứ chuẩn rời . Đến lúc Dương Liễu mới chút hối hận.

“Tiểu Yên, Tiểu Tứ, là... về cùng các con nhé?”

Ninh Tứ đảo mắt. Mẹ cái gì cũng , chỉ tội do dự, cả tin.

“Mẹ, chăm sóc bố cho , cũng tự chăm sóc , cần lo cho chúng con .”

Cậu nhịn dặn dò: “Bố, bố trông cẩn thận nhé. Sang năm chúng con đến thăm.”

Ninh Hãn Hải vợ, hai đứa con chín chắn tuổi, thở dài: “Yên tâm , ở đây bố .”

Ưu điểm lớn nhất của Dương Liễu là lời, đặc biệt là lời ông.

Trên tàu hỏa, dòng chen lấn xô đẩy. Ninh Yên nhanh nhẹn nhấc bổng Tiểu Tứ lên, chờ bé trèo qua cửa sổ trong, đưa hành lý qua.

Xong xuôi, cô mới từ từ trèo , vẫy tay chào bố bên ngoài.

Ninh Tứ rưng rưng nước mắt bố , đầy lưu luyến: “Chị hai, em hối hận . Em nỡ xa .”

Ninh Yên nhướng mày, vờ đẩy bé xuống: “Thế chị để em ở luôn nhé? Một chị về?”

Thực , Dương Liễu cũng hỏi ý kiến Ninh Tứ, nhưng bé kiên quyết chịu ở .

Ninh Tứ vội vàng ôm chầm lấy cô: “Không chịu , em thích đội Cần Phong hơn, thích ở cùng các chị hơn.”

Ở đó phòng ốc rộng rãi, nhóm bạn bè quen thuộc, đồ ăn ngon. Quan trọng nhất là, Ninh Yên mới là trụ cột của gia đình, là cho cảm giác an để dựa dẫm.

Làm ầm ĩ một hồi, nỗi buồn chia ly cũng vơi nhiều.

Tàu bắt đầu lăn bánh, vợ chồng Ninh Hãn Hải theo những cái đầu ló ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ hoe.

Đây là đầu tiên Dương Liễu rời xa các con, trong lòng trống vắng: “Chúng cố gắng sớm ngày đoàn tụ. Liệu ngày đó ông?”

Bà hận thể chẻ đôi, một nửa ở bên chồng, một nửa ở bên con.

“Chắc chắn sẽ .” Vẻ mặt Ninh Hãn Hải kiên định và nghiêm túc: “ tin tưởng tương lai sẽ tươi sáng.”

Ngày đầu tiên, Ninh Tứ ủ rũ, Ninh Yên cũng gì.

Ngày hôm , bé vẫn như . Ninh Yên liền lấy thẳng một bản vẽ, bắt vẽ y hệt. Nếu khi xuống tàu mà vẽ xong, cô sẽ cho cái radio cũ trong phòng cô.

Ninh Tứ liền phấn chấn hẳn lên, cả ngày cắm cúi vẽ vẽ, còn thời gian để nghĩ ngợi vẩn vơ.

Ngày thứ ba, giường đối diện mới, là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Họ ăn mặc tươm tất, cử chỉ mật, tay hào phóng, bữa nào cũng mua cơm nóng tàu.

Ninh Tứ gặm bánh màn thầu, mắt hau háu suất cơm nóng hổi của đôi nam nữ đối diện, thèm thuồng thôi.

Trước khi , hấp nhiều màn thầu, nhất quyết bắt họ mang theo ăn dọc đường, nhưng ăn mãi cũng khô khốc, nhạt nhẽo. Song, họ cũng thể vứt vì lãng phí.

Cô gái trẻ liếc ánh mắt khinh miệt sang: “Nhìn cái gì mà ? Nước miếng chảy kìa, bẩn ch·ết .”

Mặt Ninh Tứ đỏ bừng lên. Ninh Yên nhíu mày: “Đồng chí, cô thể chuyện tử tế ?”

Cô là luôn bênh vực nhà. Ninh Tứ cũng gì sai, chỉ là thêm hai cái, chứ xin xỏ gì cô , ?

 

Loading...