Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-11-01 11:01:45
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nông trường trưởng Lục cho nghỉ hai ngày phép, còn cử đưa họ đến nhà khách gần đó.

Nhà họ Ninh thuê ba phòng: vợ chồng Ninh Hãn Hải một phòng, Ninh Yên và Ninh Tứ mỗi một phòng. Nhà khách nhà tắm, trọ ở đây dùng miễn phí, ngoài phiếu.

Trời khuya, bên ngoài nhà tắm ai canh gác.

Ninh Yên bảo Ninh Tứ canh ở cửa, còn tắm nước nóng, bộ đồ ngủ cotton, ôm quần áo bẩn, đầu tóc còn ướt rũ rượi bước .

Cô mỉm : “Tiểu Tứ, đến lượt em đấy, .”

tàu mua giường nhưng vẫn mệt mỏi, ai cũng cần nghỉ ngơi.

Ninh Tứ thấy vẻ mặt mệt mỏi của chị, kìm : “Chị hai về phòng nghỉ , em ở một .”

Cậu là con trai, sợ xông nhầm phòng tắm.

“Không , chị còn lau tóc nữa.” Ninh Yên phất tay, bảo nhanh chóng .

Cô chậm rãi lấy khăn khô lau tóc, chải từng chút một, mái tóc đen nhánh vô cùng suôn mượt. Lần cô cũng ở nhà khách nên quen thuộc, cô bắt đầu tính toán xem ngày mai nên ăn gì.

“Đồng chí Ninh, còn ngủ?”

Ninh Yên đầu , là chị Lý, nhân viên phục vụ của nhà khách. Chị Lý từng Ninh Yên cho kẹo sữa nên đối xử với cô chu đáo.

“Em đang đợi em trai. À đúng , chị Lý ơi, sáng mai nhà ăn món gì ngon ạ?”

“Chắc là màn thầu, bánh bao và cháo kê.” Cơm ở nhà ăn cứ lặp lặp mấy món đó, bao năm đổi, nhưng đối với bình thường, đây là món ngon hiếm .

Ninh Yên bồi bổ cơ thể cho Ninh Hãn Hải. Ông hiếm khi ăn đồ mặn, như chịu nổi? Nói là một mặn một chay thêm cơm, nhưng thực , cơm trắng chỉ một bữa, bữa còn là ngũ cốc thô. Không canh, dù cơm nhiều cũng khó mà no bụng.

“Em thể đặt nấu riêng ạ? Em trả tiền và phiếu gạo, đắt một chút cũng .”

Chị Lý hào phóng nên cũng nhiệt tình, suy nghĩ một lát : “Để chị giúp với bếp trưởng xem .”

“Cảm ơn chị Lý, chị giúp em việc lớn quá. Bố em quanh năm suốt tháng ăn thịt, chịu nổi? Em cho ông mấy món thịt. Chị Lý bụng quá, đúng là , lòng cũng .”

Nhận viên phục vụ dỗ ngọt nên vui vẻ, ai mà thích lời chứ?

“Bếp trưởng là dượng của chị, việc cứ để chị lo.”

Ninh Yên ngay mấy đều là “con ông cháu cha”. Đừng chị chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng nhà khách là đơn vị quốc doanh, bình thường thể .

thêm một tràng lời ý , dỗ cho chị phục vụ vui mặt, chị liền đồng ý ngay tắp lự, hứa sẽ kiếm cho cô một con gà để hầm canh.

Thư Sách

Cách đó xa, Ninh Hãn Hải và Dương Liễu chuyện, tâm trạng vô cùng phức tạp. Ninh Hãn Hải vốn định tìm hai con chuyện, nhưng lúc ông lặng lẽ rời . Dương Liễu chần chừ một lát cũng theo.

Vào phòng, Ninh Hãn Hải giường thở dài, mặt đầy phiền muộn.

Dương Liễu lo lắng ông: “Lão Ninh, ông ?”

Lòng Ninh Hãn Hải trĩu nặng: “ gánh nặng cho con bé quá nhiều . gì cho nó, mà nó quá nhiều thứ.” Rõ ràng, con bé nghĩa vụ .

Dương Liễu chút đồng tình: “Ông ngốc gì , Tiểu Yên là con gái ruột của ông, đó là việc nó nên .”

nuôi nấng nó ngày nào, lấy ‘nên ’?” Ninh Hãn Hải từng hưởng nền giáo d.ụ.c nhất, tư tưởng thoáng. Ông bao giờ cho rằng con cái là vật sở hữu của cha .

“Dương Liễu, bà, bà thế cũng chút thiếu trách nhiệm đấy.”

Ông thì bất lực, giam lỏng ở nông trường , hai bàn tay trắng.

Dương Liễu mím môi: “ thể cứng rắn mặt Tiểu Yên , nó cái gì cũng , là nó quản . giống một , nhưng cũng bây giờ.”

đội Cần Phong là do Ninh Yên sắp xếp, công việc cũng là một tay Ninh Yên lo liệu, chuyện lớn trong nhà đều do Ninh Yên quyết định.

thể dạy dỗ Ninh Miểu, nhưng dám mặt Ninh Yên.

Ninh Hãn Hải khẽ thở dài. Vợ ông tính cách mềm yếu, còn Ninh Yên mạnh mẽ, chủ kiến. Giữa họ mười mấy năm chung sống để bồi đắp tình sâu đậm, tự nhiên thể thắm thiết như những cặp con bình thường.

“Vậy bà còn nghĩ đến chuyện nhận nuôi? Đó là thêm phiền phức cho Tiểu Yên ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-162.html.]

Nuôi một đứa trẻ chứ nuôi con mèo con chó, bỏ bao nhiêu tâm huyết, thời gian và sức lực. Nuôi , vấn đề còn lớn hơn.

Dương Liễu thấy tủi : “Chỉ là thêm một đôi đũa cái bát thôi mà, cần nó bận tâm. Dù cũng là một sinh mệnh nhỏ, nỡ...”

Có những lời bà thể với các con, cũng thể với xung quanh, nhưng thể tâm sự với đầu ắp tay gối của .

Ninh Hãn Hải thông minh cỡ nào, ông thấu ngay suy nghĩ của bà: “Bà cảm thấy bà bụng, còn Tiểu Yên thì đủ lương thiện, ?”

Dương Liễu cúi đầu. Bà thừa nhận Ninh Yên tài giỏi, bản lĩnh: “Nó đôi khi quá cứng rắn, thiếu sự đồng cảm cần thiết, vẻ bạc bẽo...”

Ninh Hãn Hải , lập tức nổi nóng: “ chính cái như lặn lội ngàn dặm cứu bà khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, mạo hiểm đưa bà và bọn trẻ đến nơi an , là nó che chở cho trong cái thế giới hỗn loạn .”

“Cũng là nó, vượt ngàn dặm vì mà bôn ba, giúp thoát khỏi khốn cảnh, giải tỏa ưu phiền cho .”

“Cũng là nó, dẫn dắt bà con đội Cần Phong cải thiện điều kiện sống, giải quyết vấn đề việc cho vợ của các quân nhân.”

Ông tức đến đỏ mặt, lạnh lùng chất vấn: “Một như , mà bà dám là bạc bẽo?”

Vậy kiểu như thế nào mới coi là lương thiện? Cắt thịt của cho khác ăn ?

...” Nghe chồng , Dương Liễu nhớ nhiều chuyện cũ, hốc mắt dần đỏ lên, trong lòng dâng lên nỗi áy náy sâu sắc.

Ninh Hãn Hải nén giận, cố gắng bình tĩnh trở : “Có những như đa tình nhưng bạc tình, những như vô tình nhưng trọng tình trọng nghĩa nhất. Tiểu Yên thuộc vế , chỉ là bà hiểu nó.”

Với sự thông minh của Ninh Yên, suy nghĩ của Dương Liễu? Làm thể thiết với bà ? Đây mới là vấn đề căn bản giữa hai con họ.

Dương Liễu nay luôn tin tưởng lời chồng nhất. Trong lòng bà, Ninh Hãn Hải gì cũng đúng, ông là tài tử của Thanh Hoa cơ mà.

... thực sự sai ?”

Ninh Hãn Hải vô cùng thương con gái. Từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, vất vả lắm mới trở về thì ruột đáng tin cậy, các em thì còn nhỏ, cả gia đình đều là gánh nặng. , nó cũng hề từ bỏ.

. Đừng chỉ bề ngoài, mà xem đó gì, và kết quả .”

“Dương Liễu , Ninh Yên là một thông minh hiếm . Người càng thông minh, càng dễ thấu bản chất sự việc, mà vẫn giữ tấm lòng chân thành, điều đó đặc biệt quý giá.”

“Nó cho bà nhận nuôi đứa trẻ, nhưng đưa cả hộp sữa bột cho , đó là sự giúp đỡ lớn nhất trong khả năng . Nó sống thấu đáo, tỉnh táo, nhưng mất sự ấm áp. Nó ưu tú hơn tưởng tượng nhiều.”

Lương thiện gai, mới thể bảo vệ chính .

“Bà nuôi con dễ dàng .” Ninh Hãn Hải kìm lắc đầu thở dài: “Vậy thì nghĩ Vu Tinh Tinh . Chẳng lẽ bà còn tạo một Vu Tinh Tinh thứ hai?”

Vu Tinh Tinh nuôi dưỡng thành cái tính nết đó, là do bản tính ? Hay là do cách giáo d.ụ.c của họ cũng vấn đề?

Dương Liễu lâu nhớ tới Vu Tinh Tinh, chợt nhắc đến thì sững sờ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch: “ sai , ngày mai sẽ xin Tiểu Yên.”

“Sau bà cứ...” Ninh Hãn Hải gương mặt trắng bệch của vợ, vài lời nuốt trở : “Mọi việc cứ theo nó, nó gì thì là cái đó. Không đủ thông minh cũng , lời thông minh thì sẽ sai. Tiểu Tứ tuổi còn nhỏ mà hiểu đạo lý .”

“Được, ông hết.” Dương Liễu đau khổ đến rơi nước mắt.

Về chuyện , Ninh Yên . Cô tắm rửa xong liền ngủ, ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, lúc tỉnh dậy hơn 10 giờ sáng.

Cô vội vàng bò dậy, rửa mặt xong liền gõ cửa phòng bên cạnh. “Tiểu Tứ, em dậy ?”

Ninh Tứ dậy , đang học bài bàn, tiếng gõ cửa vội chạy mở: “Chị  cả, màn thầu , chị ăn lót . Bố ngoài dạo , lát nữa sẽ về.”

Ninh Yên cầm cái màn thầu c.ắ.n một miếng: “Chị nhà ăn xem , em ?”

“Đi ạ.”

Chị phục vụ đang ở nhà ăn chuyện với dượng , thấy Ninh Yên tới liền vẫy tay: “Đồng chí Tiểu Ninh, con gà mái già bắc lên hầm , một lát nữa là ăn .”

Ngoài canh gà, còn thịt kho tàu, gà xào cung bảo, và rau xào theo mùa.

 

 

 

 

 

Loading...